Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch một cái, ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, thuận tiện cùng Phó Linh Lung lên tiếng chào hỏi.
Phó Linh Lung cười một tiếng, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: Nghe nói Triệu Gia Kỳ mới vừa đi tìm em, không có gì chứ?
Không có. Phó Cảnh Ngộ rất lãnh đạm.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, nhìn ra được, Phó Cảnh Ngộ cũng không muốn nói chuyện kia.
Rất nhanh,ba Phó cùng mẹ Phó cũng tới rồi, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Mẹ Phó nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, hỏi: Tinh Tinh sắp khai giảng rồi nhỉ?
Vâng, thứ hai đi nhập học.
Cố Vũ Trạch cũng đi nhập học, chị đưa nó đi, không bằng em đi chung với chị? Phó Linh Lung đề nghị.
Không muốn. Không đợi Diệp Phồn Tinh trả lời, Cố Vũ Trạch trực tiếp mở miệng.
Phó Linh Lung liếc hắn một cái, Ngươi đứa nhỏ này tại sao lại không hiểu chuyện? Ngược lại tiện đường, thuận tiện mang Tiểu Tinh thì sao?
Không cần đâu, em tự mình đi là được rồi. Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch một cái, trên thực tế hắn không nói, cô cũng sẽ không nguyện ý cùng hắn cùng đi trường học.
Phó Linh Lung nói: Một mình em, còn có hành lý, làm sao đi?
Đến lúc đó em để cho Tưởng Sâm đưa cô ấy tới. Phó Cảnh Ngộ mở miệng, trực tiếp miễn đi Diệp Phồn Tinh giải thích phiền toái.
Phó Linh Lung thấy anh đều nói như vậy, không nhịn cười được một tiếng, Vậy cũng tốt! Chị thấy em đối với Tinh Tinh rất để tâm.
Anh để cho Tưởng Sâm đưa, đây là không yên tâm người khác a!
Diệp Phồn Tinh lại biết, anh chỉ là không muốn để cho cô cùng Cố Vũ Trạch lúng túng.
-
Ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh siêu thị, mua một ít đồ cần dùng.
Buổi tối, tắm xong, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nghĩ đến ngày mai sẽ phải đi nhập học, còn có chút kích động.
Cô ôm lấy gối, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, hỏi: chú, chú còn chưa ngủ sao?
Lúc ở Phó gia, cô đều là ở phòng của anh, cho nên hai người không cách nào tránh khỏi chỉ có thể nằm ở trên một cái giường.
Phó Cảnh Ngộ nói: em ngủ trước.
Phó Cảnh Ngộ không có nhìn Diệp Phồn Tinh, ánh mắt vẫn nhìn quyển sách.
Anh sợ tối nay lại phải mất ngủ.
Diệp Phồn Tinh lại đột nhiên tiến tới, ôm lấy anh.
Phó Cảnh Ngộ: ...
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nghiêm túc hỏi: em ngày mai không phải dậy sớm sao?
Tựu trường sau liền phải vào Quốc phòng, học quân sự, khả năng rất lâu đều không được gặp chú, tôi không nỡ xa chú.
Khoảng thời gian này cùng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, phảng phất như một giấc mơ.
Mặc dù biết còn có thể gặp lại, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn có chút không nỡ bỏ.
Phó Cảnh Ngộ vốn là không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không phải đi ngoại tỉnh học đại học, nơi này cách trường học của bọn họ cũng không xa. Nhưng mà, cô vừa nói như thế, thật khiến anh nhớ tới tới, một khi tựu trường, liền không thể giống như vậy mỗi ngày nhìn thấy cô.
Phó Cảnh Ngộ nói: Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.
Được. Diệp Phồn Tinh ôm lấy anh, một bên cùng anh nói chuyện, không bao lâu, liền ngủ mất rồi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, đưa tay, đem chăn đắp lên, sau đó, ôm cô.
Bình thường coi như ngủ một giường, anh cũng sẽ cách xa cô, hôm nay lại không nhịn được.
“Em trai” của Anh gần đây càng ngày càng không nghe lời, buổi tối cơ hồ không ngủ ngon, nhất là nửa đêm, đều là chịu đựng nổi.
Nhưng mà, như vậy ôm lấy Diệp Phồn Tinh, ngửi mùi trên người cô, lại cảm giác rất an bình.
-
Buổi sáng, lúc Diệp Phồn Tinh rời giường, hiếm thấy Phó Cảnh Ngộ còn đang ngủ.
Rèm cửa sổ kéo rất nghiêm, căn phòng rất tối, cô len lén mở một chiếc đèn, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ thói quen dậy sớm, cho nên cơ hồ mỗi ngày đều so với cô thức dậy sớm hơn, có thể nhìn thấy anh ngủ, không phải là chuyện dễ dàng.
Anh lúc ngủ, thoạt nhìn không có bén nhọn như vậy, ngũ quan cũng ôn hòa đi rất nhiều, càng là đẹp trai chết người.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới mình chờ chút phải đi, muốn gọi tỉnh Phó Cảnh Ngộ, nói với anh một tiếng, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, dứt khoát cúi đầu xuống, ở trên mặt anh hôn một cái, nhỏ giọng nói: chú ơi, tôi đi học đây.
==============
Mn muốn đọc nữa không nào?