Mặc dù Hồ Tiểu Tri nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng cũng là dựa vào thành tích của mình thi đậu đại học A. Cô ta từ một tỉnh lẻ tới đây học,vì thế mà vô cùng kiêu ngạo với làng xóm, Bây giờ mà bị đuổi học, không biết những người kia sẽ cười nhạo cô ta ra sao nữa.
Nghe xong Diệp Phồn Tinh cảnh cáo, cũng không dám cãi lại, cúi đầu xuống chuẩn bị chạy trốn.
Diệp Phồn Tinh ngăn cô ta lại.
cô ta tỏ vẻ không vui nhìn Diệp Phồn Tinh, cô còn muốn thế nào?
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi còn chưa nói hết mà cô đã muốn đi rồi sao?
Cô... Hồ Tiểu Tri tức giận cực kì, có chút hối hận vì đã chọc vào Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh cũng không phải là muốn bắt nạt cô ta, cô không giống Hồ Tiểu Tri, cô sẽ không biến thành Hồ Tiểu Tri thành trò hề cho cả trường như vậy.
Chẳng qua là, có mấy lời muốn nói với Hồ Tiểu Tri cho rõ ràng.
Diệp Phồn Tinh nói với Hồ Tiểu Tri nói: Con người của tôi, dễ nói chuyện cực kì, cô nói xấu gì tôi ở trường học tôi không thèm so đo với cô. Nhưng mà Hồ Tiểu Tri, nếu cô dám lôi chồng tôi vào chuyện này thì đừng trách tôi không khách khí.
Lấy nỗi đau của người khác làm trò cười, là vô tri nhất, cũng là kẻ hèn hạ nhất.
Ông xã cô vốn đã không dễ dàng gì, Diệp Phồn Tinh không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào chê cười anh.
Hồ Tiểu Tri nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không dám ho he nói: Biết rồi.
Sau đó đẩy Diệp Phồn Tinh ra, đi ra khỏi cửa.
Tức chết, tức chết mất!
Dựa vào cái gì mà thứ người như Diệp Phồn Tinh lại dám kiêu ngạo với cô ta như thế!
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng rời đi của Hồ Tiểu Tri, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may Hồ Tiểu Tri gan như thỏ đế, mình dùng mấy câu nói, liền lừa được cô ta.
Thật ra thì Diệp Phồn Tinh cũng không làm gì được Hồ Tiểu Tri, cũng không dám ở trường học đánh nhau gây chuyện, cô chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh ra trường với tấm bằng xuất sắc, ban đầu cũng là bởi vì lí do này, mới có thể gả cho Phó Cảnh Ngộ.
Mới vừa nói những lời đó, chẳng qua chỉ là dựa vào kỹ xảo của bản thân mình, mới làm cho Hồ Tiểu Tri coi là thật.
Nhìn thấy những người này bắt nạt kẻ yếu hơn mình, Diệp Phồn Tinh hiểu thêm, bản thân trở lên mạnh mẽ, bản lĩnh quan trọng đến nhường nào.
Hôm nay là thứ sáu, Diệp Phồn Tinh tan lớp trước, nhận được điện thoại của Tô Tề, sau khi tan lớp, liền trực tiếp đến công ty chủ quản hiện giờ của cô.
Công ty này mặc dù Ông chủ đằng sau là Phó Cảnh Ngộ, nhưng cấp trên trực tiếp của Diệp Phồn Tinh lại là Tô Tề.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng khách chờ, Tô Tề mới vừa họp xong đi ra nhìn thấy cô.
Anh ta hướng về phía cô cười một tiếng, nói: Hôm nay gọi cô tới đây, là có một số việc muốn nói với cô.
Anh cứ nói đi ạ. Diệp Phồn Tinh tò mò nhìn anh ta.
Tô Tề nói: Hiện tại trang fanpage của cô cũng khá nổi tiếng rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể tạo một tài khoản cộng đồng không?
Diệp Phồn Tinh gật đầu, Thật ra thì gần đây tôi cũng có ý nghĩ này, chẳng qua là, không hiểu rõ lắm, còn đang nghiên cứu, lại sợ mình không có thời gian xử lý.
Tô Tề cười một tiếng, Cô cảm thấy có thể là được, có cái gì không biết, tôi có thể giúp cô.
Tô Tề còn cùng cô phân tích một chút ý kiến cùng kinh nghiệm của mình, anh ta dù sao cũng làm ở bộ phận marketing, ở phương diện này so với Diệp Phồn Tinh hiểu biết nhiều hơn một chút.
Diệp Phồn Tinh bàn bạc xong với Tô Tề nói, từ công ty ra về, cũng đã hơn sáu giờ.
Hôm nay là thứ sáu, cuối tuần cô muốn trở về Phó gia,đang chuẩn bị đi bắt xe buýt để về, kết quả, mới từ cửa chính của công ty đi ra, một chiếc xe đã dừng ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, Diệp Phồn Tinh thấy Tưởng Sâm, kinh ngạc lên xe, phát hiện Phó Cảnh Ngộ cũng ở đó.
Cô không dám tin nói: Ông xã, sao anh lại ở chỗ này?
Like và bỏ phiếu trước khi đọc chương tiếp theo nhé mọi người!