Tưởng Sâm cho tới bây giờ chưa từng thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy.
Cho tới bây giờ chỉ có người khác sợ Phó Cảnh Ngộ mất hứng, Phó Cảnh Ngộ lại chưa từng phải lấy lòng ai cả!
Anh Phó, anh bị tâm thần phân liệt rồi sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Tưởng Sâm trả lời: dương cầm anh mua, phu nhân rất thích. Cô ấy đang thử đàn nên tôi không dám quấy rầy.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong, lúc này mới gật đầu một cái.
Tưởng Sâm cầm điện thoại di động, đi gọi điện thoại.
Diệp Phồn Tinh từ phòng để đàn đi ra, lại sang xem phòng ngủ của Phó Cảnh Ngộ không chuẩn bị phòng riêng cho cô, mà đem đồ của cô cùng anh đều đặt ở trong một phòng.
Cô mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo của mình để ở phó gia, cũng đã cầm tới bên cạnh còn treo rất nhiều quần áo mới.
Đây là, lại mua cho cô quần áo mới nữa sao?
Đang lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Phó Cảnh Ngộ Thích không?
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: Tại sao lại mua quần áo cho tôi nữa rồi.
Hôn lễ sắp tới cần vài bộ lễ phục. Em nếu không thích thì cứ để đó.
Nhưng mà, hôn lễ không phải là còn chưa tới sao?
Hôm nay mới mồng 8, hôn lễ nửa tháng nữa cơ mà!
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, nhíu mày, vô cùng nghiêm túc, đăng ký rồi, chẳng lẽ còn không tính sao?
... Anh nói những lời này, làm cho mặt Diệp Phồn Tinh đỏ ửng.
Đúng rồi!
hôm nay,cô đã cùng anh đăng ký kết hôn rồi!
Diệp Phồn Tinh đóng cửa tủ, đi tới giúp Phó Cảnh Ngộ đẩy xe lăn tới bên cạnh bàn, pha trà cho anh.
Phó Cảnh Ngộ bưng ly lên, ngửi hương trà, vẫn là trà anh uống hàng ngày, nhưng do vợ anh pha nên đột nhiên cảm thấy ngon vô cùng?
Phó Cảnh Ngộ uống trà, Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn anh, dùng giọng thương lượng nói: Nếu chúng ta đã kết hôn rồi, vậy sau này chuyện chăm sóc chú cứ để tôi làm, đừng làm phiền anh Tưởng nữa!
... Phó Cảnh Ngộ đột nhiên nghe được cô nói cái đề tài này, thiếu chút nữa bị sặc, anh còn chưa quên, lần trước, chuyện cô muốn tắm cho anh.
Những hình ảnh kia, chỉ cần nghĩ đến một chút, liền cảm thấy trong người khô nóng khó chịu.
Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ không nói lời nào, không nhịn được phân tích nói: chú xem, chú với anh Tưởng đều là đàn ông, để anh ta chăm sóc chú không tiện đúng không?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô phân tích rõ ràng mạch lạc, trực tiếp mở miệng, cắt dứt lời của cô: Ai nói anh không thích đàn ông?
Wtf?
Ho khan...
Thực ra anh chỉ muốn ngăn cô tiếp tục nói hưu nói vượn, luôn cảm thấy bị cô nói ra, Tưởng Sâm bình thường giúp mình, tựa hồ cũng có chút biến vị rồi.
Kết quả, vừa mở miệng, anh lại nói cái quái gì thế này?
Bởi vì anh nói những lời này, không khí liền yên tĩnh mấy giây, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nhìn mấy giây sau, mới nói: Ồ, thì ra chú thích đàn ông!
Quả nhiên, đàn ông đẹp trai hầu hết khuynh hướng giới tính đều không bình thường.
Cô còn tưởng Phó Cảnh Ngộ sẽ khác chứ, tưởng anh là thẳng, ai dè lại là cong?
Phó Cảnh Ngộ: ...
Anh nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, liền biết cô khẳng định đang nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Anh đưa tay ra, nhéo một cái mặt của cô, em lại đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả?
Diệp Phồn Tinh ho khan một tiếng, chú yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị chú đâu. Có câu nói chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau...
Phó Cảnh Ngộ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi.
Like và bỏ phiếu để đọc chương mới ngay nhé!