Qùa gì vậy?
Diệp Phồn Tinh ra vẻ thần bí nói: Tạm thời không nói cho anh biết được, đợi buổi tối anh sẽ biết thôi.
Cô muốn đợi mọi người đều tặng quà cho anh rồi cô mới tặng cho anh sau.
Phó Cảnh Ngộ cười cười, ý vị sâu xa: Được.
Anh cũng rất chờ mong,không biết Diệp Phồn Tinh tặng cho anh thứ gì
Lúc hai người nói chuyện, bà Phó từ trên nhà đi xuống.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ trở lại,mỉm cười nói: Cảnh Ngộ về tới rồi à.
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía bà Phó chào hỏi, Mẹ.
Diệp Phồn Tinh vội vàng từ trong ngực Phó Cảnh Ngộ thoát ra.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Phó Cảnh Ngộ, cho nên mọi người trong nhà họ Phó đều về đây.
Ngay cả Cố Trường Bình cũng từ thành phố H chạy về.
Bữa cơm tối nay vô cùng náo nhiệt.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nhìn mọi người cùng anh nói chuyện, có thể cảm giác được, người nhà rất quan tâm đến Phó Cảnh Ngộ.
Ngay cả Cố Vũ Trạch bình thường nhìn qua ôn hoà, cũng tặng quà cho Phó Cảnh Ngộ.
Cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở về phòng.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn, cầm kéo, giúp anh mở quà mọi người tặng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ngồi ở bên cạnh bàn mở quà, hỏi: quà em bảo tặng anh đâu?
Điều anh tò mò nhất hôm này là Diệp Phồn Tinh định tặng anh cái gì.
Diệp Phồn Tinh mới vừa mở tất cả các hộp quà xong, cô lại cảm giác chiếc khăn quàng mình đan, hình như có chút sơ sài rồi, em có thể không đưa được không?
... Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, Em không cảm thấy cắn rứt lương tâm khi không tặng quà cho chồng em à?
Rõ ràng cho thấy đây là điều không thể.
Nếu hôm nay cô không chịu tặng quà cho anh thì sáng mai cô đừng hòng xuống giường được.
Nhìn anh bá đạo như vậy, Diệp Phồn Tinh không thể làm gì khác chỉ có thể lấy quà ra.
hôm nay cô về nhà trước, đặc biệt đi ra ngoài mua giấy gói quà.
Diệp Phồn Tinh cầm cây kéo, định giúp anh mở hộp ra, Phó Cảnh Ngộ nói: Đừng mở.
...
Anh tự mở.
Nhìn thấy anh như vậy, Diệp Phồn Tinh không nhịn cười được.
Người khác tặng quà cho anh, anh đều bảo cô mở hộ.
Cô tặng, sao anh lại không cho mở?
Diệp Phồn Tinh trực tiếp đưa cái hộp tới tay Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh đưa hộp quà đến trước mặt anh, cái hộp này cũng khá lớn, anh không biết bên trong là cái gì, chậm rãi mở ra xem.
Là một chiếc khăn được xếp chỉnh tề, trên khăn còn có ba chữ PCN viết tắt tên của Phó Cảnh Ngộ.
Mặc dù là Diệp Phồn Tinh tự tay đan, nhưng không có chút thô ráp nào, len sợi được chọn là là loại tốt nhất.
Phó Cảnh Ngộ lấy khăn quàng ra,hỏi Đây là cái gì?
Khăn quàng!
Diệp Phồn Tinh trong đầu nghĩ: anh bị ngáo à! khăn quàng mà còn không nhận ra.
Ai biết, trên mặt Phó Cảnh Ngộ lại một mặt ghét bỏ: Đây chính là quà em chuẩn bị cho anh sao?
... Diệp Phồn Tinh không nói gì, mặc dù chỉ là khăn quàng thông thường, nhưng cũng là cô tự tay đan.
Vì có thể đan xong trước sinh Nhật của anh, hai ngày nay cô hầu như không chợp mắt.
Anh... đây là phản ứng gì?
Ngón tay của Phó Cảnh Ngộ rơi ở phía trên hàng chữ, chẳng những không có tỉnh lại, còn độc lưỡi mà nói một câu: Xấu chết đi được.
Diệp Phồn Tinh nghe xong lửa giận phừng phừng!
Anh dám nói xấu chết đi được!
Anh lại dám nói khăn của cô xấu!
Có biết nói thế làm cô đau lòng lắm không?
Cô đưa tay qua muốn cầm trở về, anh trả lại cho em! Em đưa cho Tưởng Sâm là được rồi.
Phó Cảnh Ngộ kiêu ngạo nhìn cô một cái, trực tiếp ôm chặt khăn quàng vào người.
Không sai, chính là ôm chặt không buông!
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Ps: Mọi người nhớ ghé đọc CHỈ LÀ RỜI XA EM THÔI, ANH ĐỪNG BUỒN ủng hộ nhiệt tình cho sữa nhé!