Liền ngay cả Cố Vũ Trạch, cháu của Phó Cảnh Ngộ cũng không có cách nào động đến Tô Lâm Hoan.
Lại cộng thêm người phụ nữ kia tâm cơ sâu cực kì,lúc ban đầu muốn lấy Phó gia cả nhà họ phó đều bị cô ta lừa gạt chứ nói gì đến Diệp Phồn Tinh.
Cho nên, hắn rất lo lắng Diệp Phồn Tinh sơ ý một chút thôi liền sẽ rơi vào bẫy của Tô Lâm Hoan.
Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch, không thể tin được, Cậu đang... Quan tâm tôi sao?
Cũng không biết là ai ngày nào cũng tranh sủng với cô!
Tôi lúc nào không quan tâm mợ chứ? Cố Vũ Trạch xụ mặt xuống sắc.
Hắn vì sao lại dọn tới nơi này ở, còn không phải là bởi vì cô bị bệnh, lo lắng cho cô sao!
Cố Vũ Trạch hiện tại cũng không phải ngày nào cũng ở nơi này, có lúc vẫn ở lại ký túc xá, có lúc sẽ về nhà ở, nhưng lúc nào hắn có lời muốn nói với Diệp Phồn Tinh thì sẽ tới nơi này.
Cố Vũ Trạch nói xong, làm Diệp Phồn Tinh bị đứng hình ba giây.
Cảm giác tên này gần đây đúng là bị bệnh rất nghiêm trọng rồi! Làm cho người ta không hiểu hắn đang suy nghĩ gì.
Cố Vũ Trạch thấy Diệp Phồn Tinh lúng túng cúi thấp đầu, cũng không nhắc lại đề tài này.
Hắn nhìn Diệp Phồn Tinh, đột nhiên cảm giác lòng của mình đau cực kỳ.
Hắn cùng thân phận bây giờ của cô, nói đến chuyện cảm tình, có phần quá buồn cười.
Chẳng qua là, hắn yêu cô sâu đậm như vậy,yêu đến ngây ngốc, cô lại không hề biết gì?
Diệp Phồn Tinh không muốn ở lại chỗ này đơn độc đối mặt với Cố Vũ Trạch, liền ăn cơm thật nhanh để trở về phòng.
-
Tô gia
Trời vừa tối, Tô Lâm Hoan dừng xe ở cổng, từ trên xe bước xuống, quản gia thấy cô ta, vội ra đón, Tiểu thư trở về rồi ạ.
Ừm. Tô Lâm Hoan khẽ mỉm cười, đèn trong sân phảng phất đều vì vậy ảm đạm phai mờ.
Quản gia nhìn cô ta, nói: Đang có khách tới nhà sao.
Khách nào? Tô Lâm Hoan hỏi: Ai vậy?
cô ta đi tới cửa, bắt đầu đổi giày, nghe thấy quản gia nói: Là Phó Cảnh Ngộ.
...Tay Tô Lâm Hoan cầm giày tay run một cái, Phó Cảnh Ngộ tới làm gì?
Không phải nói không có ý nghĩ xa vời nào đối với cô ta nữa sao,không phải rất coi thường cô ta sao?
Người đàn ông này... Quả nhiên vẫn còn muốn níu kéo cô ta!
Nghĩ tới đây, Tô Lâm Hoan cả người đều không bình tĩnh nổi, cô ta đổi dép, nói với quản gia: Tôi đi lên phòng trước! Đừng nói cho bọn họ biết tôi đã về.
Người cô ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Phó Cảnh Ngộ!
Lúc Trước bố cô ta hẹn gặp như thế nào anh cũng không chịu gặp, hiện tại lại tự mình chạy tới nhà, mục đích quá rõ ràng.
Chỉ là suy nghĩ một chút, cô ta nổi da gà toàn thân.
Mặc dù Phó Cảnh Ngộ thật sự rất đẹp trai, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh tàn phế thì cô ta đã thấy ghê tởm.
Quản gia nhìn Tô Lâm Hoan, mặc dù không hiểu ý của cô ta, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Tô Lâm Hoan cởi ra giày thả lại tủ giày, vừa vặn bà Tô đi tới, Bảo bối, con về rồi à.
Bà Tô nói rất lớn, người trong phòng khách cũng đều nghe được.
Tô Lâm Hoan nghe thấy tiếng mẹ cô ta, còn chưa kịp ngăn cản,Ông Tô đã mở miệng, Lâm Hoan, con qua đây, chào hỏi Phó tổng đi.
Mặc dù ban đầu Phó Cảnh Ngộ thiếu chút nữa trở thành con rể Tô gia, nhưng bây giờ, hai nhà quả thật không có quan hệ gì rồi, cho nên,Ông Tô gọi Phó Cảnh Ngộ là Phó tổng.
Tô Lâm Hoan đi tới, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, toàn thân cứng đờ.
Nhưng vì nể mặt mũi của bố mình, cô ta vẫn cười cười, hữu hảo nói: Cảnh Ngộ, anh tới nhà của em làm cái gì?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ta một cái, thái độ lãnh đạm.
Ông Tô nói với Tô Lâm Hoan: con ngồi xuống, nói chuyện với Phó tổng đi.
Ông Tô bây giờ đối với Phó Cảnh Ngộ rất khách khí.
Lần này đặc biệt gọi Tô Lâm Hoan trở lại, chính là muốn cùng Phó Cảnh Ngộ lôi kéo một chút quan hệ.
Hai nhà là nhiều năm qua lại, không cần phải làm cho quan hệ trở nên kém như vậy.
Tô Lâm Hoan không muốn nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ, lên tiếng từ chối, Con hơi mệt mỏi, con muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Đùa, chẳng may anh ta hiểu lầm mình có ý gì với anh ta thì làm sao bây giờ?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!