Diệp Phồn Tinh cảm thấy coi như cãi nhau, cũng chỉ là chuyện của hai ngườitình, cho nên phủ nhận nói: Không có
Phó Cảnh Ngộ chư ăn sáng xong đã đăng đứng lên, Tôi ăn no rồi
Sau đó rời khỏi phòng ăn
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của anh, có chút cảm giác khổ sở tuôn trào ra ngoài, anh hình như thật sự đang giận cô, hơn nữa, giận cả một đêm rồi mà còn không nguôi giận
Ngôn Triết nói: Em làm cái gì mà làm cho cậu ta nổi giận ghê như vậy
Loại chuyện uống thuốc tránh thai này Diệp Phồn Tinh làm sao có thể nói với Ngôn Triết?
Cô cúi đầu xuống,lí nhí nói Dù sao cũng chuyện rất nghiêm trọng
Diệp Phồn Tinh chỉ là không muốn mang thai, cho nên mới uống thuốc
Nhưng không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ sẽ tức giận như vậy
Ăn xong Diệp Phồn Tinh đi trên phòng, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở nơi đó, lên tiếng: Tưởng Sâm
Tưởng Sâm nhỏ giọng hỏi: Cô lại làm gì làm cho anh Phó tức giận rồi?
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, Ừm
Tưởng Sâm cũng thật bội phục cô, Anh ấy chiều cô như chiều vong, không biết cô lại làm cái gì nữa? vừa rồi tôi nói chuyện anh ấy còn không thèm bắt nhời
Diệp Phồn Tinh thành khẩn nói: Tôi sẽ đi xin lỗi anh ấy
Trừ nói xin lỗi ra cũng không có cách khác
Tưởng Sâm nói: Chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài,anh Phó phải đi chào hỏi người quen cũ, hôm nay cô cứ ở lại đây đi
Vậy lúc nào hai người mới về? Diệp Phồn Tinh không quen thuộc với nơi đây Mặc dù có cô Bình có thể nói chuyện phiếm cùng cô, nhưng cô luôn cảm thấy là lạ
Cô thích ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, chỉ có ở bên anh cô mới cảm thấy an tâm
Nhưng hôm nay anh tức giận rồi, xem ra sẽ không mang cô đi cùng
Tưởng Sâm nói: Tôi sẽ nhắc anh ấy về sớm
Tưởng Sâm thở dài một cái, chuyện của hai người này anh ta có muốn cần thiệp cũng không được
Hơn nữa hiện tại ngay cả nguyên nhân bọn họ cãi nhau cũng không biết thì làm sao mà hòa giải
Diệp Phồn Tinh đang nói chuyện với Tưởng Sâm, liền thấy Phó Cảnh Ngộ đi ra, anh thay bộ quần áo khác, anh lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó đi xuống nhà
Cái nhìn kia làm trong lòng Diệp Phồn Tinh nhảy dựng lên
Phó Cảnh Ngộ đi rồi, cô ra ban công phơi nắng, suy nghĩ, làm thế nào để xin lỗi Phó Cảnh Ngộ
Phồn Tinh Ngôn Triết đứng ở trong sân, nhìn lấy cô, gọi Sao em lại một mình ở nơi đây?
Anh ấy đi ra ngoài gặp người quen rồi, Tôi Tôi có chút chuyện Cô cũng cần phải giữ mặt mũi, không thể nói c là bị vứt lại chỗ này được
Như vậy nghe rất đáng thương, nói không chừng Ngôn Triết cười vào mặt
Ngôn Triết hỏi tiếp: Chuyện gì? Làm xong chưa? Anh định ra ngoài chơi, em có muốn đi không?
Đi đâu thế? Lần đầu tiên tới bên này, Diệp Phồn Tinh cũng rất tò mò
Bọn họ sáng mai sẽ phải lên máy bay, cô thật sự cũng rất muốn đi chơi, đến mấy địa điểm du lịch nổi tiếng của Thủ đô, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại bận quá nên cô không dám đòi đi
Ngôn Triết cười nói: Em thích Đi đâu cũng được
Anh chờ tôi, tôi thay quần áo rồi xuống ngay Diệp Phồn Tinh chạy về phòng thay quần áo,nhanh chóng chạy xuống dưới
Diệp Phồn Tinh không hề trang điểm, Ngôn Triết nhìn thấy cô để mặt mộc chạy xuống, có chút kinh ngạc, Nhìn thấy em thế này anh cảm thấy em không thèm tôn trọng anh đấy
Tôi sao chứ? Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lại bản thân
Không phải con gái khi đi ra ngoài chơi đều sẽ trang điểm nửa ngày sao? Ít nhất Tô Lâm Hoan chính là như vậy
Lúc trước cùng cô ta ra ngoài, Ngôn Triết đều phải đợi cô ta rất lâu
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Ngôn Triết, Nhìn tôi xấu lắm à?
Xấu chết đi được
Vậy là được rồi Diệp Phồn Tinh cười nhăn nhở nói: Sao tôi phải trang điểm cho anh nhìn chứ?
Sao chưa gì Sữa đã đánh hơi thấy mùi chua ở đâu thế nhỉ?
Đừng quên like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo nhé!