Lửng mật
Khuất Ngọc Thanh nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngạo mạn.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô ta, cười một tiếng, cố ý làm cô ta khó chịu.
Quả nhiên, nhìn thấy nụ cười này, Khuất Ngọc Thanh lập tức cứng đờ, “ Chị cười cái gì?”
Diệp Phồn Tinh cười như thế làm trong lòng cô ta có chút hoảng.
bây giờ cô ta đối với Diệp Phồn Tinh vừa sợ vừa hận.
Diệp Phồn Tinh rót cho Khuất Ngọc Thanh ly trà, nói: “Không có chuyện gì, cô gọi tôi một tiếng chị dâu, tôi cười với cô một cái, không có gì quá phận hết.”
Nói đến chuyện chị dâu này, còn phải kể lại từ lúc ban đầu ở Cẩm Thành, Khuất Ngọc Thanh gặp phải Diệp Phồn Tinh, chế giễu đủ thứ, sau đó bị Phó Cảnh Ngộ dạy dỗ một trận.
Từ đó, mỗi lần Khuất Ngọc Thanh đến Phó gia, đều phải giả bộ lễ phép chào hỏi Diệp Phồn Tinh, nhưng kỳ thật trong nội tâm của cô ta, đối với Diệp Phồn Tinh vẫn rất đáng ghét.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhắc lại chuyện này, là muốn uy hiếp mình hay sao?
Khuất Ngọc Thanh cắn răng nói với Diệp Phồn Tinh: “ Để tôi tự làm đi.”
Sau đó cô ta cầm bình trà từ trong tay Diệp Phồn Tinh tự rót.
Tô Lâm Hoan ngồi ở bên cạnh Mộ Thập Thất, hỏi thăm Mộ Thập Thất vì sao lại ở bên này, Mộ Thập Thất nói: “Tôi đến cùng Ngôn Triết.”
Hai ngày nay Mộ Noãn đều đi theo Ngôn Triết ở tại nhà Diệp Phồn Tinh, cũng không tính là nói láo đi.
Tô Lâm Hoan cứng đờ, không nghĩ tới Mộ Noãn lại đi cùng Ngôn Triết.
Rõ ràng hai người này bình thường cũng không hay gặp mặt, nhưng nhìn dáng dấp, quan hệ phát triển cũng không tồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tô Lâm Hoan, rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh.
Điều làm cho cô ta càng không nghĩ tới chính là, Mộ Thập Thất lại cùng Diệp Phồn Tinh cùng đi ra ngoài ăn cơm, hình như quan hệ của hai người họ dường như rất tốt?
Cơm ăn được một nửa, Mộ Thập Thất đứng lên, “Tôi đi rửa tay.”
“Chúng ta đi cùng nhau đi, chị cũng muốn đi.” Tô Lâm Hoan đứng lên, đi theo Mộ Thập Thất cùng rời đi.
Diệp Phồn Tinh tiếp tục ăn đồ ăn, cùng Khuất Ngọc Thanh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trong phòng rửa tay, Mộ Thập Thất đi vệ sinh xong đi ra, đứng ở bồn rửa tay rửa tay, Tô Lâm Hoan nhìn thấy cô đi ra,lên tiếng”Thập Thất, giờ em ở trong nhà Tinh Tinh sao?”
“Đúng vậy.” Mộ Thập Thất gật đầu, “Tinh Tinh rất tốt.”
Tô Lâm Hoan dương khóe miệng lên, làm bộ như lơ đãng nói: “em có nhớ lúc trước chị đã từng nói với em một lần chưa, Ngôn Triết rất thích một người phụ nữ, người đó chính là Tinh Tinh, em không nhớ sao?”
Cô ta không tin Mộ Thập Thất biết Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh, còn có thể bình tĩnh theo sát làm bạn với Diệp Phồn Tinh như vậy.
Trong mắt Mộ Thập Thất thoáng qua vẻ ngoài ý muốn, dường như rất kinh ngạc: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Tô Lâm Hoan quan tâm nói: “ Em đừng nhìn Tinh Tinh đã kết hôn rồi, thật ra Ngôn Triết vẫn không dứt tình được với cô ấy. Vì Tinh Tinh, cái gì anh ấy cũng làm ra được. Chị cũng là thương tiếc cho em thôi, em nói xem, bây giờ em là vị hôn thê của Ngôn Triết, vậy mà anh ấy lại không nói gì cho em biết, để cho em chẳng hay biết gì... Sau này, nếu như em biết được sự thật, có phải rất đau khổ hay không?”
Mộ Thập Thất im lặng rửa tay, không có lên tiếng.
Tô Lâm Hoan thấy cô không nói lời nào, đoán cô bởi vì nghe xong lời của mình, trong lòng không thoải mái.
Có thể thoải mái mới là lạ chứ!
Kể từ khi biết Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh,địch ý của Tô Lâm Hoan đối với Diệp Phồn Tinh trở nên rất sâu.
Loại cảm giác ghen ghét này, thường có thể làm cho cô ta mất lý trí.
Nhưng bởi vì trên đầu Diệp Phồn Tinh có một Phó Cảnh Ngộ, cô ta lại không dám động thủ.
Cô ta tin tưởng, ở trong chuyện ghen ghét này, Mộ Thập Thất cũng giống như mình.