“” Phó Cảnh Ngộ lạnh nhạt nhìn thoáng qua thứ cô đưa tới, “Đây là cái gì?”
Anh cũng phục cô rồi rồi, anh đã tức giận như vậy mà cô vẫn còn có thể bày ra bộ dáng đáng yêu như vậy cùng anh nói chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra
Diệp Phồn Tinh nói: “ Anh mở ra xem đi, em tự làm đấy “
Phó Cảnh Ngộ hiện tại đang tức giận, Não rõ ràng bảo không được mở,nhưng tay lại không tự chủ mở hộp ra
Nhìn thấy bên trong là một cái ly, mặt trên còn có tên viết tắt của cô và anh: PCN <3 DPT
Diệp Phồn Tinh sờ sờ sống mũi, ngượng ngùng giải thích: “Vốn Ngôn Triết nói dẫn em đi ra ngoài chơi, nhưng mà nghĩ đến anh đang tức giận nên em cũng không muốn đi, liền chạy đến làng nghề gốm Bát Tràng ở ngoại thành để làm cái này Em phải làm từ sáng đến chiều tối muộn mới làm được như thế này đấy, mấy cái ly kia đều hỏng hết rồi, Cho nên giờ này mới về đến nhà, anh tha lỗi cho em đi mà, có được không?”
“” Phó Cảnh Ngộ vốn đang rất tức giận vì cô giấu anh uống thuốc tránh thai Còn cả chuyện cô đi ra ngoài chơi với Ngôn Triết cả ngày, bây giờ mới chịu mò về
Nhưng mà, hành động này của Diệp Phồn Tinh lại làm cho lửa giận của anh đều tiêu tan hết
Cô ra ngoài cả một ngày lại chỉ vì muốn đi làm quà để mong anh vui vẻ, mong anh tha lỗi cho cô, nếu như anh nổi giận thì anh còn là người sao?
Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ không nói lời nào, cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm anh, “Có được không? Có được không vậy?”
Thật ra thì chuyện lần này Diệp Phồn Tinh thật sự không cảm thấy mình sai ở đâu, Phó Cảnh Ngộ nổi giận như vậy cũng là điều ngoài dự đoán của cô
Nhưng đối với cô mà nói, Phó Cảnh Ngộ là cả thế giới, là người tốt nhất đối với cô
Cô không muốn thấy anh đau lòng, cũng không muốn chiến tranh lạnh với anh, không muốn tình yêu của hai người đã mẻ lại sứt,phung phí tình cảm của cả hai
Cho nên, chỉ cần là điều cô có thể làm, cô liền sẽ cố gắng tìm mọi cách bảo vệ tình yêu của mình
Mặc dù mọi người đều nói khi hai người cãi nhau, người nói xin lỗi trước phải là đàn ông, phụ nữ không được xuống nước trước không thì sau này sẽ bị lép vế, nhưng cô lại cảm thấy, nếu như cúi đầu có thể đổi lại tình yêu thì chẳng sao hết, cho dù phải làm hơn thế nữa cô cũng tình nguyện
Phó Cảnh Ngộ bị Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm, đành chuyển tầm mắt ra chỗ khác, cầm ly ra để xuống bàn
Diệp Phồn Tinh cũng không biết anh vẫn còn đang tức giận hay là đã nguôi giận nữa
Cô mở miệng nói: “ Anh nhận quà hối lộ của em rồi,em coi như anh không giận em nữa nhá?”
Phó Cảnh Ngộ không tức giận cô không muốn có con, cũng không ghen mà mờ cả lý trí, anh giận là vì cô uống thuốc làm ảnh hưởng sức khỏe của cô, vì anh biết những loại thuốc tránh thai khẩn cấp này rất có hại tới sức khỏe người phụ nữ
Trong lòng của anh rối loạn, không biết trả lời ra sao
Diệp Phồn Tinh mặc kệ anh, ngồi trước máy tính bắt đầu công việc, Phó Cảnh Ngộ đi tắm rửa
Buổi tối cô làm việc xong, tắm xong đi ra, nhìn thấy anh nằm ở trên giường, không thấy điện thoại, cũng không đọc sách, chỉ nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì
Diệp Phồn Tinh bò lên giường, trực tiếp ôm lấy anh
Phó Cảnh Ngộ: “”
Anh nói anh tha tội cho cô rồi sao?
Anh lạnh lùng nhìn cô, “ Em đang làm gì đấy?”
“Đi ngủ” Diệp Phồn Tinh nói: “Muốn ôm anh đi ngủ”
Cũng không cảm thấy ôm anh đi ngủ có cái gì không được
Phó Cảnh Ngộ buồn rầu, rốt cuộc không nhịn được nói một câu, “ Anh nói anh tha thứ cho em rồi hả?”
“Anh nhận quà của em rồi” Diệp Phồn Tinh nói: “Nếu anh không muốn tha thứ, vậy anh trả lại quà cho em, em tặng cho Tưởng Sâm”
“” Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, cảm thấy nhức đầu, làm sao lúc nào cũng đều có Tưởng Sâm? Đúng là lúc nào cô cũng có thể nghĩ đến Tưởng Sâm Anh đang nghĩ xem có nên đuổi việc tên trợ lý chết tiệt này hay không?
(Tưởng Sâm *gào khóc* Tôi đâu có làm gì sai, tại sao nằm không cũng trúng đạn vậy?)
Thấy anh không nói, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh, “ Cảnh Ngộ, có phải anh Muốn có con rồi phải không?”