Tô Lâm Hoan không phải loại phụ nữ dễ đối phó, từ nhỏ lại được cưng chiều, cho nên cô ta luôn tự luyến, tưởng mình là cái rốn của vũ trụ.
Cô ta rất ích kỷ, tính cách lại xấu xa, nhưng đối với Phó Cảnh Ngộ mà nói, cô ta cũng chưa đến nỗi đáng chết.
Ngôn Triết làm như vậy, đã tạo cho cô ta ảo tưởng, cùng với đó, cô ta sẽ không bao giờ biết yên phận mà sống với Thịnh Hy nữa.
Ngôn Triết có chút ngoài ý muốn nhìn Phó Cảnh Ngộ, “Tôi cho rằng cậu là người hận cô ta nhất, không nghĩ tới cậu lại còn nói giúp Tô Lâm Hoan?”
Phó Cảnh Ngộ nói: “Tôi không nói giúp cho cô ta, tôi là vì sợ cậu bởi vì muốn trả thù cho tôi nên mới đi làm chuyện xấu thôi.”
Phó Cảnh Ngộ nhớ lại rất nhiều năm trước đây, Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết cùng đi ra ngoài, có người gây sự với anh, Ngôn Triết vì chuyện này, mà đánh cho người kia một trận.
Sau khi trở về nhà Ngôn Triết bị Lão thủ trưởng đánh cho một trận nên thân.
Từ trước tới giờ, Ngôn Triết có thể trả bất cứ giá nào để bảo vệ tôn nghiêm cho Phó Cảnh Ngộ.
Có lúc làm cho Lão thủ trưởng tức giận, cũng là bởi vì anh.
Phó Cảnh Ngộ là người khá tỉnh táo, làm việc gì đều suy nghĩ cẩn trọng, cho nên Lão thủ trưởng luôn thích Phó Cảnh Ngộ hơn con trai ruột của mình.
Lần này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Lâm Hoan làm tổn thương đả kích Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ cũng sợ Ngôn Triết sẽ lại vì mình mà làm ra những chuyện điên rồ để trả thù Tô Lâm Hoan như vậy.
Ngôn Triết cười nói, “Không có chuyện đấy đâu, chuyện kia chẳng có liên quan gì với cậu hết, cậu đừng suy nghĩ nhiều, do tôi thấy cô tả chướng mắt thôi. Khi cậu bị thương thì cô tả chạy tới quyến rũ tôi, sau khi cậu bình phục cô ta lại tới quấn cậu, nên tôi mới cảm thấy nên dậy cho cô ta một bài học.”
Phó Cảnh Ngộ nói: “Chuyện này nên dừng lại tại đây thôi.”
Bọn họ từ trên lầu đi xuống, Ngôn Triết nói: “Tôi đến bệnh viện xem cô ta thế nào rồi, buổi tối chúng ta uống rượu với nhau.”
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, “Được.”
Ngôn Triết nói xong, liền đi ra khỏi cửa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bóng lưng của Ngôn Triết, ánh mắt trở nên phức tạp.
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy vậy, phát hiện ánh mắt khác thường đó nhưng lại không lý giải được là tại sao.
Diệp Phồn Tinh cầm tay anh, nói: “ Ông xã, anh không thích Ngôn Triết sao?”
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, có chút kinh ngạc, “Tại sao em lại hỏi vậy?”
Diệp Phồn Tinh nói: “Không biết, chỉ cảm thấy mỗi lần anh ta tới, anh lại khác thường như thế nào ý.”
Quan hệ của Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết rất tốt, nhưng ánh mắt khi anh nhìn anh ta lại rất phức tạp.
Phó Cảnh Ngộ dắt tay Diệp Phồn Tinh, nói: “Không có gì đâu, anh và cậu ta quen biết nhiều năm rồi, chẳng qua chỉ là nhớ lại chuyện lúc trước thôi.”
“Ồ.”
Diệp Phồn Tinh cũng không hỏi nhiều.