Cô giật mình, nhéo một cái vào cơ bụng của anh.
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, nói chuyện điện thoại với mẹ Phó xong, mới nhìn cô, em mà cứ tùy tiện chêu chọc anh như thế, cẩn thận phóng hỏa,bị chết cháy đừng có kêu ca.
Diệp Phồn Tinh phồng má, Ai bảo anh làm em giật mình.
không phải vì em dụ dỗ anh sao?
Ai thèm dụ dỗ anh!
Được rồi, là anh sai, nhưng biết làm thế nào bây giờ,cứ nhìn thấy em là anh muốn nhóm lửa cơ chứ.
...
Diệp Phồn Tinh phát hiện cô không thể nào nói lại anh, chỉ hừ một tiếng.
Một lát sau,cô hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: anh chưa xong việc à? Vậy anh làm nhanh lên, em không quấy rầy anh nữa. chúng ta còn về thăm bố mẹ nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô nói: Được.
Mặc dù nói như vậy,nhưng tay ôm cô lại không có buông ra.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh,Này?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không nói chuyện, ánh mắt ôn nhu nhưng bên trong lại có chút ám muội.
Diệp Phồn Tinh nhìn ra ý đồ của anh, cười một tiếng, hôn một cái lên mặt anh, Như vậy... Được chưa?
Anh chính là kiểu người ít nói, hết lần này tới lần khác đợi người đối diện chủ động.
Sau khi được cô hôn một cái, Phó Cảnh Ngộ mới buông tay.
Diệp Phồn Tinh cũng mang máy tính tới, cô ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính ra, bận rộn với đồ đạc của mình.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, thấy cô ôm máy tính ngồi ở đó chơi, lại cảm thấy cô cách mình xa quá, có chút không quen, nói: em đem máy tính tới đây.
Anh chỉ chỉ chỗ bên cạnh, Diệp Phồn Tinh liền đem máy tính tới.
Nhìn thấy cô gần hơn, Phó Cảnh Ngộ mới hài lòng tiếp tục công việc.
Cũng không lâu lắm, thư ký mang nước uống vào cho bọn họ,nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn đang làm việc, mà Diệp Phồn Tinh thì đang si mê nhìn chằm chằm bộ dáng làm việc của Phó Cảnh Ngộ.
Trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, một màn này thoạt nhìn đặc biệt ngọt ngào.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy nước đặt ở trước mặt mình, hướng về phía chị thư kí nói cảm ơn, chị thư kí sửng sốt một chút, ngay sau đó cười tươi đáp lại Diệp Phồn Tinh
Trời ạ!
vị phu nhân Phó tổng này, thật dễ gần!
-
Sáu giờ tối, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ về tới nhà họ Phó, mẹ Phó đã nấu xong cơm tối, Diệp Phồn Tinh đi rửa tay, ra dùng cơm, Phó Linh Lung cùng Cố Vũ Trạch cũng được gọi đến.
Mẹ Phó nhiệt tình giúp Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn, Tiểu Tinh, ăn nhiều một chút. Mẹ thấy gần đây hình như con gầy đi đấy?
Không đâu ạ! Diệp Phồn Tinh nói: con còn lên hai cân đấy.
Mẹ Phó cười hiền từ đáp: phụ nữ phải có đã có thịt một chút mới được.
Sợ lúc con béo tròn rồi mọi người lại chê con xấu cho mà xem.
Nói lời ngốc nghếch gì đấy? Mẹ Phó nghiêm túc nói: Ở trong nhà này, ai dám ghét bỏ con?
Cảm ơn mẹ.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, cảm giác hạnh phúc thăng hoa.
Mỗi lần trở lại, mẹ Phó đều làm cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, thật sự rất vui vẻ.
Mẹ Phó nhìn một cái Cố Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh Phó Linh Lung, hỏi: bà nghe nói cháu chuyển tới nhà cậu cháu ở à?
Cố Vũ Trạch lễ phép nói: cháu qua ở hai ngày, nơi đó cũng khá gần trường học.
Cháu không có bắt nạt Tiểu Tinh đấy chứ? Mẹ Phó rất lo lắng, bởi vì lúc Diệp Phồn Tinh mới tới, Cố Vũ Trạch chung quy thường hay bắt nạt cô, cho nên bây giờ, ở trong mắt mẹ Phó, Cố Vũ Trạch chính là người xấu.
Sữa vừa viết thêm truyện mới, tên là CHỈ LÀ RỜI XA EM THÔI ANH ĐỪNG BUỒN, mong mọi người lúc rảnh rỗi đón đọc và ủng hộ ạ!