Mấy hôm trước cô xem một bộ phim có một câu nói: phụ nữ sẽ chỉ sinh con cho người đàn ông mà mình yêu!
Mới vừa rồi không biết là làm sao, đột nhiên liền nghĩ tới câu này.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ có chút kinh ngạc, Diệp Phồn Tinh chỉ muốn bóp chết bản thân mình.
Phó Cảnh Ngộ chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó, liền bình tĩnh nói: Không gấp, tối về liền tạo người ngay.
...
Tạo người?
Tạo cái cục c** ý!
Cô còn đang đi học đấy!
Hết lần này tới lần khác lại tự mình đào hố chôn mình...
Diệp Phồn Tinh hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, hấp tấp nói: Không gấp, tôi còn nhỏ...
Mặc dù đã qua sinh nhật mười tám tuổi, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lướt qua ngực của cô, đúng là hơi nhỏ.
Anh ung dung nói: Không sao, anh không ngại.
...
Các nghi thức của Hôn lễ đã kết thúc, hiện tại các khách mời đều ở bên ngoài ăn cơm.
Bận rộn cả một buổi sáng, Diệp Phồn Tinh cũng có chút đói bụng, Phó Cảnh Ngộ bảo Tưởng Sâm đi lấy một ít thức ăn đưa tới nơi này.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì rèn sắt không thành thép...
Thừa dịp này, Diệp Phồn Tinh đi thay quần áo khác, áo cưới quá dài, mặc lên người vô cùng vướng vứu.
Cô Đổi một tà áo dài đỏ trông vô cùng hút hồn.
Trước đó lúc Phó Linh Lung chuẩn bị,đã giúp cô chuẩn bị vài bộ quần áo để mặc tại hôn lễ hôm nay.
lúc trước huấn luyện quân sự bị cháy nắng một chút, nhưng mà hơn một tháng này cũng đã trắng trở lại như cũ.
Áo dài đỏ mặc trên người cô,làm nổi bật lên dáng người vô cùng yêu kiều của cô.
Diệp Phồn Tinh thay quần áo xong,thức ăn cũng vừa đưa tới, bày trên bàn, Tưởng Sâm ở bên cạnh nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ: Lão thủ trưởng hôm nay cũng tới.
Phó Cảnh Ngộ bưng ly uống nước, tay dừng một chút, để xuống, Thật sao?
Lão thủ trưởng, cấp trên của anh lúc anh còn trong quân đội, là người luôn đề bạt anh, đối với anh rất quan trọng.
Sau đó Phó Cảnh Ngộ bị thương, hai chân coi như là hoàn toàn phế đi, trở lại thành phố A dưỡng thương, cũng không có liên lạc với ông ấy nữa.
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, Lão thủ trưởng lại còn đích thân qua đây tham gia hôn lễ của anh.
Tưởng Sâm nói: Hiện tại hai bác Phó đang tiếp chuyện ngài ấy, anh có muốn đi chào hỏi không?
Mặc dù Tưởng Sâm biết, gặp mặt người kia, sẽ làm cho trong lòng Phó Cảnh Ngộ khó chịu, nhưng Lão thủ trưởng cũng đã tới rồi, cũng không thể coi như không thấy được.
Phó Cảnh Ngộ nói: Để cho ba mẹ tôi chào hỏi là được rồi.
Anh biết sau này mình cũng không có khả năng lại trở lại trong quân đội, cũng không thể nào trở thành người Lão thủ trưởng coi trọng như trước nữa... Bây giờ hình dáng như phế nhân này, cũng không cần để cho ông ấy nhìn mà buồn lòng.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn Phó Cảnh Ngộ, mặc dù không biết Lão thủ trưởng là người nào, nhưng mà, nghe nhắc đến người này xong, liền nhìn ra được, Phó Cảnh Ngộ... Tâm tình trở nên bi thương hơn bao giờ hết.
Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ, chần chừ, gật đầu một cái, Được.
Tưởng Sâm sau khi rời khỏi đây, Phó Cảnh Ngộ nhìn sang Diệp Phồn Tinh đang gắp thức ăn cho anh.
Nhớ tới chuyện đã qua, lại đối với hiện tại, có phần cảm thấy cô đơn...
Cái loại cảm giác bị đè nén làm cho anh cảm thấy lạnh lẽo.
Chú ơi... Đang lúc này, âm thanh ôn nhu của Diệp Phồn Tinh kéo anh ra khỏi suy nghĩ liên miên
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, Ăn cơm đi.
Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn cho anh, Cái này ngon lắm.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thức ăn trong bát, lại không có khẩu vị.
Bình thường cùng cô cãi nhau ầm ĩ, thời gian liền đi qua.
Nhưng mà, có một số việc, chung quy lại đem anh kéo về thực tế, làm cho anh nhớ tới —— nhân sinh của anh, xưa nay chưa từng có thất bại.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé!