Tưởng Sâm có chút không dám tin, đây là đang bị bơ đẹp phải không?
Rõ ràng anh ta đã rất trịnh trọng nói từ chức, tối hôm qua cũng suy tính một đêm, đây là việc làm điên cuồng nhất của anh ta.
Dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ?
-
Buổi chiều, công ty mở cuộc họp, Phó Cảnh Ngộ không về nhà.
Diệp Phồn Tinh từ công ty trở về, thấy mọi thứ thuộc về Phó Cảnh Ngộ đều bị dời ra ngoài.
Cô đứng ở cửa,nhường đường cho bọn họ, nhìn thấy thứ thuộc về anh bị mang lên xe, cảm giác lòng mình cũng đồng thời bị dọn theo đi.
Cô lên phòng,dì Ngô thấy cô, nói: Tiểu Tinh, buổi tối cháu muốn ăn cái gì, dì đi nấu cho cháu?
Diệp Phồn Tinh nhìn dì Ngô, nói: Không cần đâu ạ, dì ơi, sau này dì không cần nấu gì cho cháu nữa đâu,giờ dì về được rồi ạ.
Dì Ngô là bên nhà họ Phó đưa sang đây chăm sóc cho Phó Cảnh Ngộ, hiện tại Phó Cảnh Ngộ đã dọn đi rồi, Diệp Phồn Tinh cũng không tiện để cho bà ấy lưu lại đây nữa, bây giờ bản thân mình còn không nuôi nổi thì sao nuôi nổi người giúp việc.
Dì Ngô nói: Bà chủ bên kia đã nói rồi, coi như cháu và Cảnh Ngộ ly dị rồi, cháu vẫn là người của Phó gia, dì đương nhiên phải ở đây chăm sóc cho cháu.
Bà rất thích Diệp Phồn Tinh, luôn coi cô là con gái mà chăm sóc.
Diệp Phồn Tinh cười gượng nói, Không cần đâu dì ơi, mấy ngày nữa cháu cũng sẽ dọn ra ngoài.
Một là bởi vì cô không chịu được sinh hoạt phí nơi này.
Hai là bởi vì, cô không thể ở lại nơi chứa đựng những hồi ức ngọt ngào giữa cô và Phó Cảnh Ngộ. Nếu cứ như vậy, không biết đến bao giờ cô mới có thể quên được anh.
Dì Ngô nhìn lấy Diệp Phồn Tinh gượng cười mà kìm nén nỗi đau, Cảm thấy cô nhất định là bị Phó Cảnh Ngộ làm tổn thương sâu sắc,nên mới muốn rời khỏi nơi này.
Diệp Phồn Tinh đi lên phòng, trong phòng vẫn còn khá nhiều đồ dùng hàng ngày của anh.
Bởi vì quá nhiều, cho nên hôm nay chỉ dời một phần đi.
Khả năng đến ngày mai, những thứ này cũng sẽ dọn sạch đi thôi?
Nghĩ tới đây, cô ngồi xuống, ôm gối dựa, ngẩn người ra.
Trời sắp tối cô nhận được một tin nhắn từ Phó Cảnh Ngộ: Hôm nay anh dọn về nhà ở, sẽ không về đó nữa. Em nhớ phải ăn cơm rồi đi ngủ sớm.
Em biết rồi. Diệp Phồn Tinh gửi lại cho anh.
Nếu đã ly hôn, anh đương nhiên phải dọn đi,.
Lúc Trước mỗi ngày về nhà, chung quy sẽ có thói quen chờ anh về, hoặc là, lúc trở về đã thấy anh ở trong nhà rồi.
Nhưng mà bây giờ, anh nói không về nội tâm của cô lại trở nên trống rỗng như vậy.
-
Buổi tối Phó Cảnh Ngộ tăng ca xong, trực tiếp trở về Phó gia.
Phó Linh Lung và bà Phó hôm nay oanh tạc gọi điện thoại cả một ngày, có một số việc, anh chung quy phải cho người nhà một câu trả lời thỏa đáng.
Vừa vào cửa, liền thấy cả nhà đều ngồi ở trong phòng khách, giống hệt cảnh buổi sáng Diệp Phồn Tinh nhìn thấy, nhưng mà, lúc này có thêm ông Phó.
Nhìn thấy anh đi vào, không khí trở nên lạnh ngắt
Phó Cảnh Ngộ lên tiếng: Cha, mẹ.
Nghe nói con và Tiểu Tinh ly hôn rồi hả? Ông Phó vừa trở về đã nghe được tin tức này, ngữ khí cũng rất nghiêm túc.
Phó Cảnh Ngộ đi tới, ngồi xuống, Vâng.
Tưởng Sâm đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, bình thường coi Phó Cảnh Ngộ là thần tượng, giờ phút này chỉ muốn dần cho Phó Cảnh Ngộ một trận nhừ tử, không muốn quen biết gì với Phó Cảnh Ngộ.
Bà Phó nóng giận hỏi: Con muốn quay lại với Tô Lâm Hoan sao?
Con chưa từng nghĩ như vậy. Nói anh muốn cùng với Tô Lâm Hoan nối lại tình xưa, đây hoàn toàn là đang oan uổng anh rồi.
Dù thế nào, Phó Cảnh Ngộ vẫn không muốn có bất kì sự dính líu quan hệ gì với Tô Lâm Hoan.
Bà Phó dịu giọng hơn một chút: Vậy sao phải ly hôn với Tiểu Tinh?
Like và bỏ phiếu để đến gần hơn với hạnh phúc của Tinh Ngộ nào mọi người!