Đây là trợ lý của anh sao, không có mắt nhìn xung quanh à?
Phó Cảnh Ngộ cưỡng ép nhịn được nội tâm tan vỡ, hướng về phía Tưởng Sâm hỏi: Mùi vị không biết như thế nào?
Ngon vô cùng. Tưởng Sâm gần đây hiểu được một cái đạo lý, Phó Cảnh Ngộ đối với Diệp Phồn Tinh chiều chuộng vô cùng, mặc kệ Diệp Phồn Tinh làm cái gì, chỉ cần khen là được rồi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Tưởng Sâm, ngữ khí lãnh đạm nói: Vậy tối nay làm thêm giờ đi!.
... Tưởng Sâm không hiểu nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, Nhưng mà... Phó tiên sinh, hôm nay là thứ bảy, còn nữa, mới vừa nói việc kia, thứ hai làm vẫn còn kịp.
Tôi cần gấp. Phó Cảnh Ngộ tỏ ra cứng rắn không thương lượng bộ dáng.
Tưởng Sâm cũng không biết mình nơi nào đắc tội anh, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, vâng.
Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cũng không suy nghĩ ra, mình đã làm sai điều gì.
Chẳng lẽ khen Diệp Phồn Tinh là khen sai sao?
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ thứ bảy còn bắt làm thêm giờ, tốt bụng hỏi Tưởng Sâm: Tưởng tiên sinh còn muốn uống thêm cà phê nữa không? Tôi sẽ giúp anh phá thêm!
Cô còn đang lo không có người để luyện tập.
Mới vừa cho Tưởng Sâm ly kia, thật ra thì vốn là định cho Phó Cảnh Ngộ, nhưng cảm giác được kéo hoa không có kéo được, lại lần nữa cho Phó Cảnh Ngộ làm một ly khác.
Tưởng Sâm ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đất, đột nhiên cảm giác đối diện có tia lửa điện ngầm vèo vèo mà hướng mình bắn tới!
Anh ta đột nhiên hiểu được tại sao mình bị làm thêm giờ.
Anh ta vội vàng cự tuyệt nói: Không... Không cần đâu. Tôi đi làm việc trước, Phó tiên sinh cùng phu nhân sớm nghỉ ngơi một chút.
Coi như một con cẩu độc thân, cũng không nên bị ngược đãi như thế này chứ. Gâu gâu...
-
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, tò mò hỏi: Tưởng tiên sinh mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao?
Liền thứ bảy còn phải làm thêm giờ, nhất thời cảm thấy công việc này cũng không dễ dàng.
Không có, hôm nay cậu ta để mắt lên trán,nên mới phải bận rộn như vậy.
Phó Cảnh Ngộ bưng lý cà phê Diệp Phồn Tinh phá lên, ung dung uống một hớp.
Diệp Phồn Tinh hỏi: uống có ngon không?
Ừm. Phó Cảnh Ngộ hiếm khi khen cô, nếu em chỉ pha cho mình anh, anh sẽ cảm thấy ngon hơn nhiều.
... Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn lấy anh, chú ăn giấm rồi đấy hả?
Phó Cảnh Ngộ không có đáp lời, chẳng qua là tiếp tục uống cà phê của mình, anh biết Diệp Phồn Tinh tiếp theo nhất định sẽ dỗ ngọt anh, đã ngoan ngoãn chuẩn bị để được cô dỗ dành.
Lại nghe thấy Diệp Phồn Tinh lẩm bẩm: chú ấy chắc không phải vì loại chuyện này mà ăn giấm đấy chứ! Thôi đi tắm rửa rồi đi ngủ! Thật là mệt mà.
Phó Cảnh Ngộ... Cô ấy không dỗ dành mình sao?
Diệp Phồn Tinh đã đi lên phòng.
Anh nhìn theo bóng của cô, hoài nghi cô đang cố ý.
Phó Cảnh Ngộ ngồi tại chỗ, tiếp tục uống cà phê. Vốn là không thích uống cà phê, nhưng không biết tại sao, nghĩ đến là Diệp Phồn Tinh làm, liền cảm thấy uống ngon vô cùng.
-
Thứ tư, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, cho nên, mấy ngày kế tiếp, mọi người tất cả đều bận rộn luyện tập.
Buổi tối, ký túc xá, Diệp Phồn Tinh bởi vì luyện bài hát, cho nên trở lại hơi muộn,lúc về Triệu Gia Kỳ đã trở về rồi.
Triệu Gia Kỳ mặc đồ ngủ, ngồi ở trên giường của cô ta, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, không ưa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cố gắng như vậy, cô mỗi ngày cố gắng như vậy, luyện tập hăng hái như vậy định lấy giải nhất sao!
Lần này hội diễn văn nghệ, sẽ có đội ngũ bạn giám khảo chuyên nghiệp tiến hành chấm điểm. Triệu Gia Kỳ từ nhỏ đã bắt đầu học các môn năng khiếu, múa, dương cầm, tinh thông mọi thứ, cô ta đối với tiết mục múa của mình rất có tự tin, cảm thấy giải nhất năm nay nhất khẳng định là của cô ta.
Hiện tại cũng không giống như ở cấp ba chủ yếu nhìn thành tích, nhưng đại học, chủ yếu so tài năng.
Cô ta so với thành tích là không sánh bằng Diệp Phồn Tinh, nhưng tài năng, Diệp Phồn Tinh loại này liền dương cầm đều chưa sờ qua, làm sao thắng được cô ta?
Muốn chương nữa không nào, mau, like và bỏ phiếu đi!