Trên giường là cầm thú,xuống giường là ông chú cao lãnh
Mạc Vân Trà Sữa
Diệp Phồn Tinh vội vàng vớt ga trải giường lên, Vậy làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ phải vứt đi?
Ga trải giường lúc trước của cô đều giặt nước, không nghĩ tới ga trải giường còn có nhiều loại như vậy.
Vứt đi? Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, biểu tình ngưng trọng, em biết bộ ga trải giường này bao nhiêu tiền không? Đi học cô giáo không dạy em phải biết tiết kiệm à?
Diệp Phồn Tinh lúc đầu cũng xót xa vô cùng khi nghĩ phải vứt đi,nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng?
Anh mắng em?
Lúc ở trên giường dịu dàng ôn nhu lắm cơ mà, xuống khỏi giường cái đã mắng cô!
... Phó Cảnh Ngộ nghẹn một cái, nói: anh chẳng qua xót em, ốm rồi còn chạy đi giặt ga trải giường,ngoan, nghe anh, để đấy đi?
Không được. Diệp Phồn Tinh nói: không thể để dì Ngô nhìn thấy cái chỗ bị bẩn đó được... Tất cả là tại anh hết!
trong sạch của cô giữ gìn nhiều năm như vậy, đều hủy ở trên tay anh rồi.
Vất vả đi giặt ga trải giường lại còn bị anh ghét bỏ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô tức giận liền quẫy đuôi nịnh nọt: Được, là lỗi của anh hết, đừng giận anh nữa. Đi ăn cơm đã, được không?
Cô chưa ăn sáng, lúc này hẳn là rất đói rồi.
Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh một cái, mới từ phòng vệ sinh đi ra.
-
Dưới phòng ăn, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dáng ăn cơm của cô, ôn nhu cười một tiếng.
Cô hôm nay thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với hôm qua nhiều.
Ngày hôm qua còn ủ rũ như cây héo, nhưng hôm nay lại tràn đầy sức sống.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: Ăn có ngon không?
Ngon. Diệp Phồn Tinh nhu thuận gật gật đầu, lại bưng nước trái cây lên, uống một hớp lớn.
Lúc Hai người ăn cơm, bầu không khí vô cùng vui vẻ ấm áp.
Diệp Phồn Tinh cũng không phải là người thù dai, coi như mới vừa đấu võ mồm với anh cũng chẳng để trong lòng.
Dì Ngô từ bên ngoài đi tới, nói: Cảnh Ngộ, Vũ Trạch thiếu gia tới.
... Diệp Phồn Tinh nghe đến đây,tay nắm ly thủy tinh dừng một chút.
Cố Vũ Trạch?
Hắn tới làm gì?
Cô theo bản năng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện Phó Cảnh Ngộ rất bình tĩnh, cho nó vào đi.
Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền nghe thấy âm thanh của Cố Vũ Trạch, Cậu.
Diệp Phồn Tinh cắm đầu ăn, làm bộ như không có nghe thấy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Cố Vũ Trạch, Ừm.
Cố Vũ Trạch đi tới, ngồi xuống, theo bản năng mà nhìn Diệp Phồn Tinh một cái.
Nghe nói cô bị bệnh, còn xin nghỉ bệnh, hắn mới đặc biệt tới xem một chút.
Thoạt nhìn, cô đã khỏe hơn nhiều rồi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Cố Vũ Trạch vừa vào cửa đã dán mắt vào Diệp Phồn Tinh, hỏi: Có chuyện gì sao?
Từ khi Bọn họ dọn sang nhà mới,đây là lần đầu tiên Cố Vũ Trạch tới nơi này.
Cố Vũ Trạch bây giờ mà dám nói, hắn là vì Diệp Phồn Tinh tới đây, Phó Cảnh Ngộ chắc chắn sẽ vứt hắn xuống nước làm mồi cho cá.
Mặc kệ Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch trước đây có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ, Diệp Phồn Tinh là vợ của anh rồi, đây đã là chuyện không cách nào thay đổi.
Mà vợ của anh, tuyệt đối không cho phép tên đàn ông nào tơ tưởng đến nữa.
Lần trước tại Phó gia,lúc cầu xin Phó Cảnh Ngộ tác thành cho hắn cùng Diệp Phồn Tinh, cũng đã dùng hết tất cả dũng khí của hắn rồi.
Con người sẽ có vài khoảnh khắc muốn làm ra vài chuyện to gan lớn mật,kinh thiên động địa Nhưng một khi tỉnh táo lại, những suy nghĩ đó sẽ biến mất không một chút tăm hơi.
Cố Vũ Trạch nhìn Phó Cảnh Ngộ, Thật ra hôm cháu đến đây là có chuyện tìm cậu.
Đáp án này, làm cho sắc mặt của Phó Cảnh Ngộ dịu xuống một chút,anh nhìn sang phía Cố Vũ Trạch ở đối diện nói vào thư phòng chờ cậu.
Nhớ like và bỏ Phiếu cho Sữa nhé!