Triệu Gia Kỳ ban đầu sở dĩ tham gia hoạt động này, hoàn toàn là vì vãn hồi hình tượng của mình ở trong lòng Cố Vũ Trạch, lại không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Cô ta cảm giác mình hoàn toàn xong rồi!
-
Diệp Phồn Tinh rửa sạch sẽ mặt, đổi lại áo T-shirt cùng quần jean. Lâm Vi nói: Tinh Tinh, tối nay cậu trở về ký túc xá hay là về nhà?
Ngày mai sẽ được nghỉ, Hồ Tiểu Tri lúc này đã đặt vé máy bay rồi, Lâm Vi cảm thấy kỳ nghỉ quá ngắn, không có ý định trở về.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Lâm Vi, nói: mình định bây giờ đi về nhà.
Mấy ngày nay bận rộn, đều không có liên lạc với Phó Cảnh Ngộ, nghĩ đến vừa có thể nhìn thấy anh, cô có chút không kịp chờ đợi mà muốn về nhà.
Lâm Vi nói: Được rồi.
Mọi người đều đi, chỉ còn lại một mình Lâm Vi ở lại ký túc xá.
Đang lúc này, Tả Dục đi tới, Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy cậu ta, Sao cậu lại tới đây?
Tiểu tử này trước tránh cô như tránh ôn thần cơ mà?
Lại chủ động tới tìm cô.
Tả Dục nói: cậu giành giải nhất, tôi tới chúc mừng cậu.
Diệp Phồn Tinh vốn giành giải nhì, nhưng bởi vì Triệu Gia Kỳ thành tích bị hủy bỏ, cho nên, giải nhất liền rơi xuống trên đầu cô.
Lâm Vi nói: Cái kia, Tinh Tinh, mình đi về trước.
Có cần Tả Dục đưa cậu về không? Diệp Phồn Tinh nhớ tới trước Lâm Vi đối với Tả Dục nhiệt tình, còn tưởng rằng cô ấy thích Tả Dục. Cố gắng làm mai cho hai người.
Lâm Vi nói: Không cần đâu. mình có thể tự về.
Người Lâm Vi thích là Cố Vũ Trạch, cũng không phải là Tả Dục. Cho Tả Dục níck Facebook cũng chỉ là muốn kéo gần quan hệ với Cố Vũ Trạch mà thôi.
Bất quá Diệp Phồn Tinh cũng không biết cái này.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Tả Dục, cậu tại sao còn chưa đi?.
Tả Dục không để ý Lâm Vi, nhớ tới mục đích mình tới tìm Diệp Phồn Tinh: tôi tới là muốn hỏi cậu, có muốn đi cùng xe của bọn tôi không.
Diệp Phồn Tinh nói: Các cậu?
Có cả Cố Vũ Trạch. Tả Dục nhìn lấy cô, biết cô cùng Cố Vũ Trạch là người một nhà, cho là nhắc tới tên của Cố Vũ Trạch, cô sẽ yên tâm một chút.
Kết quả, Diệp Phồn Tinh vốn định đi nhờ, nghe được tên của Cố Vũ Trạch, vẫn là lắc đầu một cái, không cần đâu
Diệp Phồn Tinh trực tiếp ra trạm xe buýt, lúc này cũng không tính là quá muộn, đón xe về nhà vẫn còn kịp, chẳng qua là so với ngồi xe thì tốn nhiều thời gian hơn.
Diệp Phồn Tinh lúc về đến nhà, Tưởng Sâm mở cửa cho cô, thấy cô, anh ta có chút ngoài ý muốn, Phu nhân, cô sao lại trở về rồi?
Anh ta gọi điện thoại, hỏi Diệp Phồn Tinh có cần tới đón cô không, Diệp Phồn Tinh bảo ngày mai mới trở về, kết quả, một cái chớp mắt, người liền xuất hiện rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi không phải sợ anh đi đón tôi quá phiền toái sao? Liền tự mình trở về cho nhanh.
Tưởng Sâm nhức đầu, trễ như vậy trở lại, Phó tiên sinh biết, sẽ rất lo lắng.
Cô dù sao cũng là một cô gái nhỏ.
Diệp Phồn Tinh hỏi: chú ấy đâu rồi? Đã ngủ chưa?
Tiên sinh tối nay có chút không thoải mái, ngủ sớm rồi.
lúc này đã hơn mười một giờ.
Thân thể của chú ấy không có sao chứ? Nghe nói Phó Cảnh Ngộ không thoải mái, Diệp Phồn Tinh tràn đầy lo lắng.
Vấn đề không lớn, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều. Tưởng Sâm giọng điệu cứng rắn mới vừa nói xong, Diệp Phồn Tinh rất nhanh đã chạy lên lầu.
Cô rón rén đi phòng ngủ của Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy anh nằm ở trên giường, ngủ rất say.
Đại khái hơn hai giờ đêm, Phó Cảnh Ngộ rốt cuộc tỉnh ngủ, trở mình, lại phát hiện trong ngực không biết lúc nào, có thêm một con mèo con mềm mại...
(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ
Nhớ like và bỏ phiếu ngay để đọc chương mới nào!