Tôi khó chịu. Vốn là uống say, cũng rất khó chịu, hiện tại lại cùng anh chơi lâu như vậy, Diệp Phồn Tinh cảm giác mình một giây kế tiếp liền có thể ngủ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô gắng gượng không ngủ, nói: Không cho phép ngủ!
Vì... sao? Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lấy anh.
Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào trong ngực, nghiêm túc nói: em làm sai, đáng bị trừng phạt, anh không đồng ý, em tối nay không được phép ngủ.
Ai bảo cô dám dêu dao anh thích đàn ông!
Anh rất tức giận, thừa dịp cơ hội này phải cố gắng giáo dục cô một chút.
Diệp Phồn Tinh nghe được anh nói như vậy, có chút tức giận, Không, tôi mệt lắm! Tôi ghét chú!
Không đợi anh đồng ý, Diệp Phồn Tinh đã đẩy anh ra, tự mình lăn đến một bên, cuốn lấy chăn, lăn ra ngủ.
...
Một giây trước, Phó Cảnh Ngộ còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng được nghe cô gọi ông xã, hiện tại, liền bị cô ngược.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh đã ngủ rồi, làm sao còn để ý anh có vui hay không?
-
Anh Phó, dậy thôi, chị anh đến ạ. Buổi sáng, tiếng gõ cửa của Tưởng Sâm vang lên, Diệp Phồn Tinh từ trong mộng tỉnh lại.
Cô dụi dụi con mắt, tối hôm qua uống rượu, cảm giác ngủ ngon cực kì.
Không có nghe thấy Phó Cảnh Ngộ đáp lại, cô cho là Phó Cảnh Ngộ còn chưa có tỉnh, đang chuẩn bị đánh thức anh, kết quả phát hiện, Phó Cảnh Ngộ đang nhìn cô.
Quần áo ngủ cổ hơi rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, mỹ sắc trước mặt, Diệp Phồn Tinh lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, hoàn toàn không nhớ mình tối hôm qua đã làm gì, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, chào buổi sáng
...
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ một mực khóa ở trên người cô, đối với tiếng xưng hô này không hài lòng, cho nên cũng không trả lời.
Thái độ Diệp Phồn Tinh vẫn rất ôn nhu: chú còn chưa tỉnh ngủ sao? Thế tôi đi rửa mặt trước.
Nghe nói chị Phó tới rồi, cô với anh còn chưa rời giường, hình như có chút không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Phồn Tinh nhanh chóng đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ở trên giường, hỏi: tôi tối hôm qua hình như uống nhiều quá, không có làm cái gì quá đáng chứ?
Diệp Phồn Tinh chưa từng uống say, nghe nói uống say khướt đều sẽ làm chút chuyện hoang đường.
Cô rất lo lắng mình có ở trước mặt anh làm chuyện gì xấu hổ không.
Phó Cảnh Ngộ một mặt nghiêm túc: Có.
Oh? Diệp Phồn Tinh lo âu nhìn về anh, ở trên mạng thường xuyên nhìn thấy vài video về người say làm chuyện điên rồ, sợ mình cũng như vậy, Tôi đã làm gì?
Em ôm anh xong cứ bắt anh phải hôn em, còn nhất định phải gọi anh là ông xã. Phó Cảnh Ngộ lúc nói câu này, ngữ khí rất nghiêm túc. Phảng phất như anh nói đều là sự thật, anh mới là người bị cưỡng hôn.
Diệp Phồn Tinh nghe xong, có chút khiếp sợ, Nguyên lai là như vậy, khó trách tôi cảm thấy hôm nay miệng có chút đau đau.
Không nghĩ tới mình uống rượu xong lại quá đáng như vậy, xem ra sau này không nên uống rượu nữa!
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh không hoài nghi chút nào, không nghĩ tới cô dễ lừa gạt như vậy, ý vị thâm trường hỏi: em bây giờ tỉnh rồi, sao không gọi anh là ông xã nữa hả?
A? Diệp Phồn Tinh tay chân luống cuống mà nhìn Phó Cảnh Ngộ, luôn cảm thấy xưng hô ông xã rất khó thốt ra khỏi miệng, Nếu như chú thích, tôi sau này có thể đổi xưng hô thành như vậy.
Thích? Ai thích nghe cô gọi như thế?
Phó Cảnh Ngộ cơ hồ là theo bản năng mở miệng, vẫn là một bộ cao lãnh biểu tình: anh không thích.
Phó Cảnh Ngộ này, dung mạo rất anh tuấn, giá trị nhan sắc rất cao, nhìn qua như loại người giống như không dính khói bụi trần gian vậy.
Cho nên, Diệp Phồn Tinh cũng không tưởng tượng gọi ông xã anh sẽ có biểu cảm gì.
Vậy thì cứ gọi như cũ đi.
...
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới nhé!