Không... Em đã khỏi ốm đâu. Diệp Phồn Tinh chột dạ nói.
Đột nhiên quan tâm thân thể của cô, cô cũng không đơn thuần cho là anh đang hỏi bệnh cảm vặt của cô.
Tám phần là anh lại đang tại nghĩ cái đó rồi...
Phó Cảnh Ngộ cau mày, gần đây buổi tối ngày nào cô cũng nói như vậy, cái này làm cho anh nổi lên nghi ngờ, Tại sao còn chưa khỏi nữa? Nếu không anh gọi bác sĩ đến khám cho em xem thế nào?
Kiểm tra?
Làm sao kiểm tra?
Trong đầu của Diệp Phồn Tinh nổi lên vài hình ảnh không thể miêu tả, cô vội vàng nói: Không phải... Em... Bà dì của em lại đến thăm rồi!
... Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, Ồ. một tiếng
Thoạt nhìn rất mất hứng!
Đương nhiên, vui mới lạ đó!
Diệp Phồn Tinh thấy anh một mặt thất vọng, dụ dỗ nói: em cũng không có cách gì, không thì em hôn anh một cái coi như bồi thường được không?
Phó Cảnh Ngộ nhìn bà xã trong ngực mình, không ăn được thịt, tạm thời ngửi mùi thịt cho đỡ thèm... Cũng được!
Diệp Phồn Tinh thấy anh ngầm thừa nhận, ngẩng đầu lên, hôn lên má anh một cái.
Phó Cảnh Ngộ trầm giọng nói: chỉ thế thôi à?
Vậy anh còn muốn như thế nào nữa? Diệp Phồn Tinh nói: nếu anh làm tiếp mà có thể nhịn được bước cuối cùng, em cũng không ngại đâu.
Anh tự phóng hỏa thì anh phải tự cứu hỏa, em không dập lửa hộ anh đâu.
Phó Cảnh Ngộ: ...
Tính toán một chút!
Đi ngủ.
Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động, Chờ một chút, Diệp Tử Thần còn chưa trả lời tin nhắn của em
Phó Cảnh Ngộ đem cô ôm vào trong ngực, đầu của cô ở dưới cằm của anh, hai người rất thân mật.
Gần đây trời lạnh, buổi tối nằm chung một chỗ, cảm giác vô cùng ấm áp.
Diệp Phồn Tinh rất sợ lạnh, năm trước mùa đông, mới vừa vào Đông, chỉ là nghĩ đến mùa đông mấy tháng, liền cảm thấy khó chịu.
Mà bây giờ, có anh ở bên cạnh, phát hiện mùa đông cũng không đáng sợ như vậy.
Hai người chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Diệp Tử Thần trả lời tin nhắn, Diệp Phồn Tinh có chút không yên tâm, ngồi dậy, em gọi điện thoại cho nó.
Diệp Tử Thần bình thường trả lời tin nhắn rất tích cực.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh ngồi dậy, gọi đến điện thoại của Diệp Tử Thần.
Thoạt nhìn,cô rất lo lắng cho người em trai này.
A lô. Một hồi lâu, điện thoại mới được nhận, nhưng mà, lại không phải là thanh âm của Diệp Tử Thần.
Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, hỏi: Đây có phải là điện thoại của Diệp Tử Thần không ạ?
Vâng, phải tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt cao, bị ngất, bây giờ đang ở trong bệnh viện.
... Diệp Phồn Tinh nghe xong vô cùng hoảng loạn.
Tối hôm qua Diệp Tử Thần tới nhà hình như có chút biểu hiện của cảm mạo, thấy không nghiêm trọng, Diệp Phồn Tinh cũng không để ở trong lòng, làm sao cả ngày, liền phải nằm viện?
Diệp Phồn Tinh hỏi địa chỉ, từ trên giường bò dậy, nói với Phó Cảnh Ngộ: Tử Thần bị bệnh, em đi bệnh viện xem nó. Ba mẹ em không ở bên này, cũng chỉ có em ở đây.
Phó Cảnh Ngộ nói: anh đi cùng em.
Không cần. Diệp Phồn Tinh nhìn anh, nói: anh nghỉ ngơi sớm đi, để tài xế đưa em tới đó là được. Bây giờ cũng muộn lắm rồi.
Vậy... Trên đường cẩn thận một chút.
Ừm. Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền đổi quần áo, nói với Phó Cảnh Ngộ: em đi đây?
Được. Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên giường, nhìn Diệp Phồn Tinh đi ra cửa đi, đôi mắt tối xuống.
Nếu như chân anh bình thường, anh không phải giống như bây giờ, liền có thể cùng cô đi đến bệnh viện rồi.
-
Phu nhân, đến rồi. Tài xế dừng xe ở cửa bệnh viện, Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống, nói với tài xế: Cảm ơn. Anh đi nghỉ ngơi đi, lúc trở về tôi sẽ cho anh sau.
Được.
Diệp Phồn Tinh đến phòng bệnh, Diệp Tử Thần đang truyền thuốc, cậu ta nằm ở trên giường, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào,nói giọng khàn khàn chị.