Cô mới vừa nghĩ như thế, Cố Vũ Trạch lại tới.
Cô nhìn Cố Vũ Trạch, cậu muốn đến đây ở sao?
Tôi nhớ cậu tôi, muốn tới bồi đắp cảm tình. Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, ra vẻ việc hắn đến đây ở không phải vì cô.
Diệp Phồn Tinh liếc hắn một cái, cậu uống lộn thuốc à?
Bình thường hắn xuất hiện ở trước mặt mình, Diệp Phồn Tinh đã rất buồn bực rồi, hiện tại hắn lại còn muốn dọn tới đây ở.
Cố Vũ Trạch nói: Cậu đã đồng ý rồi.
Diệp Phồn Tinh không hiểu được Cố Vũ Trạch muốn làm cái gì.
Diệp Phồn Tinh không có nói nhiều với hắn, đi thư phòng, nghe được Phó Cảnh Ngộ đang nói chuyện với Tưởng Sâm.
Tưởng Sâm có chút lo lắng hỏi: Thật sự để Vũ Trạch tới đây ở sao?
Cứ mặc kệ nó. Phó Cảnh Ngộ ngược lại rất bình tĩnh.
Anh không sợ cậu ta có ý đồ khác với phu nhân sao... nhìn ánh mắt lúc vừa rồi Cố Vũ Trạch nhìn ảnh Diệp Phồn Tinh ở trên bàn, liền nhìn ra được, hắn đối với Diệp Phồn Tinh vẫn chưa dứt tình.
Nó không dám. Phó Cảnh Ngộ nhìn chén sứ trắng trên bàn, lại bồi thêm một câu: Vợ của tôi, nó muốn cướp cũng không có cửa.
Nếu như có thể cướp đi, ban đầu, Diệp Phồn Tinh đã không lấy Anh.
Hơn nữa, lần trước, Cố Vũ Trạch tới đòi mình tác thành cho hắn cùng Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng đã dứt khoát cự tuyệt.
Phó Cảnh Ngộ mặc dù không thích bà xã bị kẻ khác nhòm ngó, nhưng cũng không đến mức hỗ ra là ăn giấm.
Anh vừa nói xong, Diệp Phồn Tinh liền đi vào, ai nói vậy?
Những lời này quả thực là đang đánh mặt của anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi: ăn xong rồi?
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn vẻ tự tin vô cùng của Phó Cảnh Ngộ, không nghĩ ông xã của cô còn thích tự luyến như vậy, sao anh lại dám khẳng định cậu ta không có cửa chứ?
Nói như kiểu cô không thể rời xa anh vậy.
Mặc dù, sự thật là như vậy...
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, nhìn Diệp Phồn Tinh, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo, Có ý gì? Em còn muốn bỏ chồng theo trai sao?
... Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Cô lại tự lấy đá đập chân của mình rồi!
Cô còn chưa nói được câu nào, Phó Cảnh Ngộ đã bồi thêm một câu, em mà dám theo thằng nào,anh cắt chân thằng đấy.
... Diệp Phồn Tinh đi tới, cười một tiếng, ôm lấy cánh tay của anh, làm gì mà dữ thế! Ai tối hôm qua mở mồm ra là gọi bảo bối hả.
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh, không dám tin, trợn to hai mắt, Phó Cảnh Ngộ gọi Diệp Phồn Tinh là bảo bối ư?
Đùa gì thế?
Tưởng tượng thế nào, cũng không tưởng tượng ra Phó Cảnh Ngộ gọi người khác bảo bối trông như thế nào.
Tưởng Sâm hỏi: Phu nhân, cô đang đùa đấy à?
Diệp Phồn Tinh trừng mắt một cái, Ai nói đùa! Tôi nói tất cả là sự thật, không tin anh hỏi anh ấy đi. Xem có phải không?
Ánh mắt của cô đối với Phó Cảnh Ngộ, quả thật giống như là một loại cám dỗ vô hình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nghiêm túc nói: Không, em nghe lầm rồi.
Rõ ràng có nói, Tưởng Sâm, anh ấy nói thật mà!
Hôm qua gọi bảo bối, sáng nay cũng gọi.
Hiện tại lại trở mặt không nhận.
Tưởng Sâm nhìn ra, ho khan một tiếng, nói: Tôi nhớ ra tôi còn có chút chuyện, tôi đi làm việc trước.
Bị Phó Cảnh Ngộ dùng ánh mắt uy hiếp, Tưởng Sâm chỉ hận mình không thể biến thành cơn gió bay nhanh ra khỏi đây, lúc ra còn không quên đóng cửa lại.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, Tưởng Sâm lại xấu bụng như vậy. Lại để cô ở đây một mình với con hồ ly gian xảo đang quẫy đuôi này.
Tưởng Sâm vừa đi, Diệp Phồn Tinh cũng kiếm cớ, Tôi cũng có chút chuyện, tôi đi làm việc trước đã.
Cô Đứng lên chuẩn bị chạy ra ngoài, lại bị Phó Cảnh Ngộ trực tiếp kéo trở lại. Cô ngã vào trong lòng anh, bị anh bá đạo ôm chặt, âm thanh trầm ổn vang lên: Không phải em muốn nghe anh gọi em là bảo bối sao?
Ai ngửi thấy mùi gì không,xếp phiếu ra để đổi thịt,đổi đường,... Đi nào