Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 1171: Chương 1171: Yêu em! 18+




Lửng mật "Yêu em!"

Yêu em!" Người đàn ông này tâm cơ sâu cực kì, biết Diệp Phồn Tinh nhất định không chịu nổi anh làm nũng, anh cũng chẳng nói anh muốn, chỉ là ôn nhu lấy lòng cô.

Nụ hôn của anh dịu dàng rơi ở bên tai của cô, một mảnh nóng bỏng, Diệp Phồn Tinh không nói gì, "Bệnh nặng như vậy, cũng không an phận một chút?"

"Nhớ em." Vừa nghĩ tới lúc bị bệnh có cô ở bên cạnh, liền cảm giác vô cùng ấm áp.Hai người theo bản năng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.

Khoảnh khắc đó, bất quá cũng chỉ mấy giây, Diệp Phồn Tinh liền cuống quít tính ngẩng đầu lên tách ra. Nhưng môi của cô vừa mới rời khỏi môi anh, đột nhiên đầu của cô liền bị người đàn ông chế trụ đè xuống. Sau đó môi cô một lần nữa lại cùng môi Phó Cảnh Ngộ dán thật chặt vào nhau.

Sốt cao khiến cho ý thức Phó Cảnh Ngộ trở nên có chút mơ hồ, cảm thấy như là giấc mộng.

Cảm giác tê tê dại dại nháy mắt truyền khắp toàn thân anh, theo sau đó cơ thể anh lại bắt đầu nóng rực lên, nhưng lần này không phải cái nóng sốt cao, mà là trong cơ thể có một ngọn lửa dồn dập mãnh liệt bắt đầu bùng cháy.

Diệp Phồn Tinh toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cô phục hồi tinh thần thì chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông không biết từ khi nào đã thăm dò vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đưa đẩy hút lấy ngọt ngào của cô.

Phó Cảnh Ngộ mặc dù nóng đến ngây ngây dại dại, nhưng cơ thể anh theo bản năng phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, hôn Diệp Phồn Tinh càng ngày càng sâu, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xé bỏ quần áo của cô.

Phó Cảnh Ngộ mơ mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của Diệp Phồn Tinh. Bực rồi, anh trực tiếp dùng sức xé toạc quần áo cô ra.

Tiếng vải "rẹt" vang lên, đầu óc Diệp Phồn Tinh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và và anh đang làm gì.

Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Phó Cảnh Ngộ, liền thấy vẻ mặt người đàn ông đang mê man, hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.

Diệp Phồn Tinh theo bản năng vươn tay, giãy giụa muốn đẩy Phó Cảnh Ngộ ra.

Phó Cảnh Ngộ nhăn mày, vươn tay bắt lấy hai tay cô, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cô, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.

Ăn thịt rồi thì nhớ cho mật xin ít phiếu làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.