Cá Dưới Băng

Chương 12: Chương 12




Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Nghi vẫn canh cánh trong lòng chuyện Chung Tuấn Đồng không ôm anh tối qua.

Anh nhận ra, vì Tuấn Đồng rất ít khi từ chối nên anh càng đưa thêm nhiều yêu cẩu cho đối phương. Thế nhưng như vậy có phài là lòng tham không đáy không?

Chung Tuấn Đồng đang thắt cà vạt, Thời Nghi bèn đến chọn một cái đồng hồ đã chinh tốt mấy ngày trước.

Chung Tuấn Đồng ngồi bên giường đi tất, Thời Nghi liền nứa quỳ cầm lấy tay hắn, tháo dây đồng hồ ra, chỉnh mặt đồng hồ đến đúng vị trí rồi cẩn thận gài lại.

Anh không thả tay ra, nhẹ nhàng nắm hờ lấy cổ tay chồng, không nờ buông lại không dám nắm chặt lấy. Cả người thật giống như vùi giữa hai chân hán, điệu bộ hạ mình, ngẩng đầu ngước nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Tuấn Đồng, hôm nay đeo cái này được không?”

Chung Tuấn Đồng quan sát anh, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt mù sương cúa đối phương.

“Không hợp với âu phục hôm nay của em.”

Thời Nghi lúc này mới như tỉnh mộng, luống cuống tháo cái đồng hồ kia ra, thấp giọng nói: “Vậy hay là đeo đồng hồ của hôm qua. Anh lấy cho...”

Còn chưa dứt lời, Chung Tuấn Đầu đã đưa tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường tự đeo lấy.

Cũng không cẩn Thời Nghi.

Thời Nghi sững người đứng dậy, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu không ác ý, “Vậy ăn sáng đi.”

Chung Tuấn Đồng không ăn bao nhiêu đã vội vàng mang túi rời đi.

Thời Nghi ngồi bên bàn ăn, không biết vì sao hắn lại vội vã như vậy? Ngồi ăn cùng anh lâu thêm một chút thì tốt biết may.

Cả ngày Thời Nghi đều không yên lòng. Anh muốn nói chuyện cùng chồng, cầm điện thoại lại gọi không được, mà nhắn tin thì không biết nói gì.

Tuấn Đồng thấy mình phiền phức sao?

Thời Nghi tự cổ vũ minh, trước đây Tuấn Đồng đồng ý cho anh gửi tin nhắn cho hắn. Bởi Chung Tuấn Đồng đã đồng ý nên anh dường như nhận được dũng khí vô hạn.

Anh đắn đo một hồi, rốt cục gửi cho Chung Tuấn Đồng một câu: “Tuấn Đồng, hôm nay anh làm trứng nấu rượu, em có muốn ăn không?”

Bên kia rất lâu cũng không hồi âm.

Giong như đá chìm biến lớn.

Thời Nghi càng đứng ngồi không yên.

Hôm qua chồng không ôm anh, hôm nay không đế anh đeo đồng hồ cho, bữa sáng anh làm thì chỉ ăn một chút, cả tin cũng không nhan lại.

Tùng việc tùng việc xuất hiện như tuyết rơi, chỉ trong chốc lát đã khiến mọi thứ đóng băng.

Tuấn Đồng nhất định là ghét mình rồi.

Chỉ vì một lời hứa nên hắn mới kết hôn cùng anh, một người đơn điệu vô vị không có gì trong tay như anh.

Anh cũng không phải chưa từng bị người chán ghét, chịu đựng việc này như một lẽ dĩ nhiên.

Vì vậy anh cũng sớm chuẩn bị tinh thần nếu bị người chồng mình sớm chiều chung đụng ghét bỏ.

Thời Nghi run rẩy sợ sệt, chạy vọt vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy quần áo đang treo trong tủ ra rồi như sóc nhỏ chạy trốn mà giấu mình vào trong đó, đóng cửa tủ.

Anh ôm lấy đầu gối mình, nhắm chặt mắt lại.

Quanh quân nơi đẩu mũi là mùi long não cùng hương thơm từ quẩn ảo, có của Chung Tuấn Đồng, cũng có của chính anh. Không gian đóng kín vốn nên giúp anh cảm thấy an toàn, thế nhưng loại kết hợp hiện tại lại khiến anh càng thêm khủng hoảng.

Không khí ít ỏi dẩn khiển anh ngạt thở, trong lúc há mồm thở dốc, đôi mắt cũng cực kỳ đau đớn, tựa như bị kim đâm vậy.

Anh qua loa quệt mắt, lau ra một vệt nước.

Thời Nghi tự giam mình irong ngăn tủ, tới khi sắp hít thở không thông mới mở cửa tủ ra thở mẩy hơi.

Nhung đến bốn giờ chiều anh vẫn ra ngoài, đến siêu thị mua nguyên liệu làm cơm tối.

Có lẽ là vì quá mất tập trung, trong lúc đi về, anh đụng phài một chiếc xe đạp điện, ngã lăn ra đất.

Túi ni lông rơi khỏi tay, nguyên liệu nấu ăn bên trong lăn ra ngoài. Một quá cà chua ưòn lăn ra đằng xa.

Anh nhanh chóng đứng lên chạy đi nhặt, cũng không đế ý chủ chiếc xe gọi mình ở đằng sau.

Thu dọn xong thì lập tức quay về nhà.

Tuy rằng cái gì anh cũng không có, thế nhưng có thể làm tốt chuyện chăm sóc Chung Tuấn Đồng.

Trong cuộc hôn nhân này Chung Tuấn Đồng đã chịu thiệt thòi rồi, cũng phải nhận được bù đắp chứ?

Nhung Chung Tuấn Đong cũng không trở về ăn cơm.

Thời Nghi sững sờ ngồi bên bàn ăn, nhìn điện thoại mãi đển tận giờ cũng không nhận lại một tin nhắn nào, cả người giống như bị rút hết khí lực, chậm rãi nam nhoài lên bàn ăn.

Thời Nghi không dám ngủ một mình. Anh ngồi trên ghế sa lông, một mực chờ Chung Tuấn Đồng ưở về.

Anh cầu xin, đế Tuấn Đổng hôm nay sẽ không lãnh đạm với anh nữa, cho dù là cười một cái, không cần yêu thương gì, chí cần cho anh một cổ vũ nho nhỏ để đêm nay có thể yên giấc thôi.

Chung Tuấn Đồng về nhà lúc mười một giờ.

Khi hắn đẩy cửa bước vào, Thời Nghi đã đứng lên, ra cửa thì thấy chồng mình cá người đầy mùi rượu, hai gò má say hồng, cà vạt cởi ra quấn một vòng trên tay, mở hai khuy áo trên, lộ ra yếu hầu gợi càm và xương quai xanh lõm sâu.

Thời Nghi lập tức bước tới bên cạnh, đỡ khuỷu tay đối phương, vội vàng hỏi: “Sao em lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Muốn nên uống.” Chung Tuấn Đồng lạnh nhạt đáp.

Thời Nghi cảm thấy như bị đâm, vừa đau vừa xót, thế nhưng vân dịu dàng nói: “Em ngồi trước, để anh làm canh giải rượu cho em được không?”

“Không cần.”

Chung Tuấn Đồng ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Thời Nghi. Đôi mắt hắn sâu xa lại đen láy, giờ khắc này vì men rượu mà mê man hơi nước, dưới ánh đèn càng sáng đến kinh người, thật giống như một viên kim cương hoàn mỳ.

Thời Nghi quỳ chân bên ghế, ngón tay mềm mại nhẹ đặt lên huyệt thái dương đối phương, “Để anh xoa bóp cho em một chút nhé?”

Chung Tuấn Đồng không nói gì, chỉ nhìn anh, nhìn đến độ Thời Nghi cảm thấy sợ hãi.

“Em sao vậy?”

Chung Tuấn Đồng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em muốn thấy anh, nghe giọng anh, chạm được đến anh.”

Thời Nghi có chút sứng sốt, trái tim đau khổ cá ngày trời lại nhẹ đập. Anh khẽ cắn môi dưới, cầm lấy tay Chung Tuấn Đồng, để tay hắn áp lên mặt mình, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến hai gò má nhợt nhạt khiến Thời Nghi ửng hồng cả người. Anh cấn thận cọ nhẹ, ánh mắt ôn nhu quyến luyến tựa một chú mèo yêu kiều.

“Anh ở đây, Tuấn Đồng.”

Chung Tuấn Đồng đột nhiên nắm lấy cố tay anh, dùng sức rất lớn, không có chút dịu dàng nào, khiến cho xương anh kêu ra tiếng.

“Anh sẽ đi.”

Thời Nghi vừa sợ vừa thương, mềm giọng dồ dành: “Không đi. Anh không đi đàu hết.”

Chung Tuấn Đồng nhìn anh một hồi, đột nhiên ôm ngang hông Thời Nghi, tiến vào phòng ngủ.

Thời Nghi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cởi quần áo, trần truồng nằm trên giường. Trong phòng không bật sưởi, khí lạnh khiến anh nồi một lớp da gà.

Anh chưa kêu lạnh, Chung Tuấn Đồng đã đè lên

Thời Nghi biết Chung Tuấn Đồng trên giường có chút hung, thế nhưng ngày hôm nay hắn thật sự quá dừ tợn.

Đơn thuần dùng sức mạnh để cưỡng ép mở cơ thế Thời Nghi.

Anh chỉ cỏ thề khóc lóc xin tha: “Đau quá... Tuấn Đồng, đau...”

Chung Tuấn Đồng giừ lấy eo anh, “Vậy thì khóc đi.”

Thời Nghi sửng sốt một chút, khóc càng nhiều.

Anh khóc cũng dịu dàng, chỉ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng tủi thân am ách nghẹn ngào trong co họng, giọng nói có chút khàn khiến người ngứa ngáy tâm tư, nhẹ nhàng như một lớp chăn nhung.

Chung Tuấn Đồng hôn lên đuôi mắt ướt nhẹp kia, giống như đang cổ vũ anh tiếp tục khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.