Cá Dưới Băng

Chương 15: Chương 15




Ngày hôm sau, Thời Nghi nhận được điện thoại của mẹ kế, nói bà ta bị ốm, muốn anh đến thăm.

Thời Nghi mua hoa quà và đồ bổ dưỡng, đi tàu điện ngậm ừở về Thời gia.

Vừa vào tới cửa đã thấy mẹ kế Hình Như Thu nằm ghiêng trên ghế da, cơ thể hơi phát tướng, đắp một cái chăn màu xám ăn hạt dưa. Trên ti vi đang chiếu chương trình hẹn hò.

“Mẹ.”

Thời Nghi gọi một tiếng, vào cửa đổi giày, đặt hoa quả xuống.

Hình Như Thu liếc mẳt nhìn anh, lười biếng phun vỏ hạt, “Đến rồi à.”

“Mẹ có nơi nào không khỏe ạ?”

Hình Như Thu trừng mắt lên: “Sao, tôi không ốm thì anh không về gặp tôi được?”

Thời Nghi cảm thấy không ổn, lắc đầu: “Không ạ.”

Hình Như Thu lần đẩu tiên nhìn thang đứa con riêng của chồng này, cũng là một người đàn ông văn nhược ít nói. Thế nhưng dù sao cũng là đàn ông. Bà ta lại đột nhiên nhớ tới việc đứa con riêng này kết hôn cùng một người đàn ông, dạ dày hơi co thắt nhưng không thể nôn ra thứ gì.

Bà ta thầm chửi: “Đồ đồng tính đáng chết.”

“Chung Tuấn Đồng đâu?” Hình Như Thu đề anh ngồi xuống, “Vì sao không về cùng anh?”

Thời Nghi đang muốn trá lời thì thấy em gái mình chạy từ trên tầng xuống, dẫm đến vang lên từng tiếng.

Cô ta mới hai hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, chính là độ tuổi còn xuân. Khỉ trời hôm nay rất lạnh, thế nhưng cô ta lại mặc một cái áo len lệch vai màu tỉm cùng một cái váy đen ngắn, lộ ra bờ vai ừắng tuyết nhỏ gầy cùng đôi chân thon gọn.

ĩhời Diệu nhìn quanh mấy lần, cau mày nói: “Có mỗi anh thôi à.”

Thời Nghi có chút khó hiểu, chỉ có thể dịu giọng đáp: “Em ẩy đi công tác roi.”

“Thế anh tới làm gi?” Thời Diệu lườm anh một cái.

Thời Nghi đã sớm quen với tính tình kiêu căng vô lễ của cô em gái này, tránh né nói: “Không phải mẹ bị ốm sao? Anh tới thăm mẹ một

Hình Như Thu phun vò hạt ra, cánh môi dày vì hạt dưa mà trở nên đỏ tươi, có chút giống như yêu quái ăn thịt người. Bà ta vuốt vuốt mấy lọn tóc quăn vừa uốn, ra hiệu Ihời Diệu ngồi xuống, mim cười nói với Thời Nghi: “Thời Nghi à, mẹ gọi anh về là có chuyện muốn thương lượng.”

Thời Nghi có dự cảm không lành, cũng chỉ có thể run giọng nói: “Mẹ nói đi ạ.”

“Anh cùng Chung Tuấn Đồng... Hai anh kết hôn thì kết hôn đấy, thế nhưng hai người đều là đàn ông, không sinh con được, mà không phải Chung gia chỉ có mình nó sao? Như vậy không phải hương khói đứt đoạn à?”

“Con và Tuấn Đồng đã thảo luận việc này, nếu sau này muốn có con sẽ đi nhận nuôi.”

Hình Như Thu cười không nổi nữa, chửi ầm lên: “Nhận nuôi thì là con của mình chắc? Đấy gọi là con hoang!” Bà ta kéo tay Thời Diệu qua, như đang chào hàng mà đẩy đến trước mặt anh, “Anh nhìn em gái anh một chút, nó có chung nửa huyết thống với anh, là em gái thân với anh nhất! Nó có thể sinh con cho Chung Tuấn Đồng! Sinh ra một đứa con có cùng huyết thống với anh!”

Thời Nghi bị mấy câu nói vô liêm sỉ này gây kinh sợ đến không nói ra lời, vừa phẫn nộ vừa buồn nôn.

Anh còn chưa kịp mớ miệng, Hình Như Thu đã nói như súng liên thanh: “Hơn nữa, anh với Chung Tuấn Đồng cũng đâu phái hai bên tình nguyện, nó vì lời hứa với cha anh mới kết hôn với anh, chỉ là một lời hứa mà thôi, bền lâu thế nào được? Không có con cái thì hôn nhân không thể kéo dài! Cái thân anh giữ không nối Chung Tuấn Đồng, em gái anh vừa thông minh lại xinh đẹp, nó làm được!”

Phản ứng đầu tiên của Thòi Nghi là nhìn về phía Thời Diệu. Đôi mắt xinh đẹp của cô không chớp nhìn anh, dương dương tự đắc mỉm cười, không có một chút xấu hổ cùng phẫn hận nàn

Ihời Nghi nuốt ngụm nước miếng, mặt mày nghiêm lại, lẳng lặng đứng lên: “Con đi trước.”

Đi tới cửa, anh dừng bước, cũng không quay đầu, nhẹ giọng nói: “Sau này con sẽ không quay lại nữa.” Anh rõ ràng đang rất tức giận, nhưng lời cắt đứt cuối cùng này vẫn nói ra nhẹ nhàng. Câu từ ôn nhu thế nhưng lại nhanh chóng cắt đứt những vướng bận từ quá khứ.

Anh cảm thấy mình đã điều chỉnh xong tâm trạng, đi lung tung không mục đích thế nào lại đến trước cửa trường cấp ba Chung Tuấn Đồng từng theo học, lúc này thì không kìm nén được nữa.

Cõi lòng Thời Nghi tan nát, nếu như có thể lấy được tim từ lồng ngực ra, có lẽ nó đã tở thành một khối thịt nát bét rồi. Anh quá khố sở, nhỏ giọng khóc lên, thinh thoảng dùng tay lau nước mắt, đi dạo vòng quanh trường cũ của Chung Tuấn Đồng.

Đây là nơi Chung Tuấn Đồng đã từng đến. Anh rất thích thiếu niên Chung Tuấn Đồng, bởi vì người ấy chưa từng khiến anh phải khổ sở. Thế nhưng Chung Tuấn Đồng của bây giờ, trực tiếp hay gián tiếp cũng khiến anh bị tổn thương. Dường như chỉ cần đứa nhỏ trở thành người lớn, chúng đều có khả năng chà đạp người khác vậy.

Bảo vệ trường chú ý tới người đàn ông gầy gò đang đi vòng vòng quanh trường này, cách cửa sắt hỏi: “Trước kia cậu học ở đây sao?”

Thời Nghi lắc đầu: “Không phải. Chồng tôi... Chồng tôi từng là học sinh ở đây.”

Bảo vệ có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn anh thay đổi, biểu hiện lúng túng, Thế nhưng nhìn Thời Nghi khóc thực sự quá thảm thiết, ông lại thực lòng an ủi anh: “Có mâu thuẫn gì với chồng thì nên nói ra rồi giải quyết cho tốt. Khóc cũng vô dụng thôi.”

Thời Nghi thút thít gật đầu: “Cảm ơn... Cảm ơn bác.”

Anh trở về nhà.

Mùa đông phương nam ưẳi qua một cơn mưa, không khí ầm ướt, ánh tà dương màu đó chầm chậm rủ xuống chân tròi, tựa như bị đóng

Thời niên thiếu của anh rất cô độc. Sau đó anh đọc rất nhiều sách, biết được cô độc cũng chỉ là điều bình thường đối với con người mà thôi. Môi một cá nhân đều như một cái cây tự mình sinh trưởng, run rấy dưới tuyết đông, cô đơn thẩm lặng.

Anh không bời vì bản thân cô độc mà thấy xấu hố, thế nhưng vẫn có lúc cảm thấy khố sở.

Anh lại trở nên một thân một mình roi.

Thời Nghi mớ cửa, ngồi trong căn phòng trống rỗng nhắm mắt lại.

Lúc này anh lại có chút hận Chung Tuấn Đồng.

Chung Tuấn Đồng không nên kết hôn cùng anh.

Một người không thế nào kim nén cảm xúc thầm yêu rồi sống cùng người không yêu mình.

Anh cẩn thận giấu tình yêu của mình vào một góc, để cây non lén lút sinh trưởng, Chung Tuấn Đồng không biết, vì vậy không thể cho nó lượng nước, ánh sáng cùng không khí vừa đủ.

Cái cây này lập tức sẽ khô héo.

Điện thoại cúa Thời Nghi rung lên, anh mở khóa màn hình, thấy Chung Tuấn Đồng gừi cho anh một tin nhắn: “Anh có rảnh không? Em

Trái tim Thời Nghi đột nhiên co rút lại, tựa như máu đã bị rút sạch, chí để lại một cơ thể khô héo.

Chồng anh muốn gọi cho anh, anh nên đồng ý, hơn nữa phải vui vẻ mà đồng ỷ.

Thế nhưng lần này anh không làm như vậy.

Anh nhìn tin nhắn này mười phút, trong khoảng thời gian đó Chung Tuấn Đồng có gọi đến hai lần, nhưng anh nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi tối đi, không nhận điện.

Đợi đến khi mọi thứ hoàn toàn yên lặng, Thời Nghi mói nhắn lại cho Chung Tuấn Đồng một tin: “Em làm việc trước đi.”

Thời Nghi chết lặng tắm rứa qua rồi đi ngú. Anh đột nhiên tinh giấc lúc nứa đêm, mí mắt ê ẩm sưng, tay theo bản năng mà mở di động, kiểm tra xem Chung Tuấn Đồng có nhắn lại gì cho mình không.

Hắn nhắn lại một chữ.

Mũi Thời Nghi đột nhiên nghẹt lại, viền mắt cũng đau. Anh bắt đầu hối hận rồi, đáng nhẽ nên nhận điện thoại của đối phương

Suy cho cùng, đây không phải lỗi của Chung Tuấn Đồng. Lỗi của Hình Nhu Thu là của Hình Như Thu, không có chút liên quan nào đến Chung Tuấn Đồng. Hắn có không thích anh thì cũng không phải lỗi của hắn. Không có thứ pháp luật nào quy định, tôi yêu anh, anh nhất định phải yêu lại tôi, nếu không sẽ xử trọng hình cả. Đó chi là ỷ nghĩ ngây ngô của ưẻ con mà thôi.

Vì sao anh nhất định phải đâm đầu vào cái ngõ cụt này? Lại nói, người chịu thiệt trong cuộc hôn nhân này rõ ràng là Chung Tuấn Đồng.

Lúc này, ở London đã là tám giờ tối.

Chung Tuấn Đồng mới đến hai ngày đã bắt đầu có dấu hiệu dị ứng thời tiết.

“Trước đây cũng bị như vậy sao?” Thư ký vừa hói vừa đỡ Chung Tuấn Đồng đang sốt đến giường nằm.

“Không.” Chung Tuấn Đồng nhắm mắt, tự hiểu rõ tình trạng của mình lúc này.

“Chung tổng, chúng ta đến bệnh viện khám thử xem?”

Chung Tuấn Đồng xoay người, quay lưng về phía thư ký, giọng khàn khàn: “Không cần. Mua thuốc hạ sốt cho tôi, cùng cháo trắng

Thư kỷ ra khói cửa, trợ lý đứng ngoài, liếc mắt nhìn vào trong phòng: “Chung tổng làm sao vậy?”

Thư ký thở dài: “Cũng khỏ nói.” Vừa là dị ứng thời tiết, vừa là tâm bệnh.

Cháo trắng và thuốc hạ sốt nhanh chóng được đưa đến trước mặt Chung Tuấn Đồng.

Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhận cốc nước và thuốc, đưa từng viên vào miệng rồi chiêu nước. Hắn chầm chậm thở ra, nhìn bát cháo trong tay, nấu rất loãng, cũng không ngửi thấy mùi gạo. Chi xoi mói trong chớp mắt, bởi hắn ý thức được Thời Nghi không ở bên, mà đây cũng không phải cháo anh nấu.

Chung Tuấn Đồng ăn xong bát cháo rồi đưa cho thư ký. Thư ký đang muốn đi lại nghe tiếng Chung Tuấn Đồng thấp giọng gọi lại. Vì sốt mà mặt mày hắn ứng hồng, ánh mắt có chút ngây dại, nói chuyện cũng trơ nên mê man không rõ lòi.

Hắn nói: “Tôi ức hiếp anh ấy.”

Thư ký không hiếu, hỏi lại: “Anh ức hiếp ai?”

Chung Tuấn Đồng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có phải anh ấy sẽ không để ý đến tôi nữa không?”

Thư ký nhìn sếp mình đột nhiên trở nên ấu trĩ, muốn nhưng không dám cười, chỉ có thề làm vẻ anh trai tri kỷ: “Chỉ cần xin lôi đàng hoàng là được.”

“Anh ấy không quan tâm để ý tới tôi, tôi biết xin lỗi thế nào?”

“...” Thư ký có chút ngẩn người, “Phải nhỉ.”

Chung Tuấn Đồng cau mày nhìn anh ta: “Thật ngớ ngẩn. Anh đi đi.”

“Không thì tôi gọi người đó tới đây? Tôi nói với anh ấy rằng, anh đang bị bệnh rất nặng, có lẽ như vậy anh ấy sẽ đế ý đến anh?”

Chung Tuấn Đồng sững sờ ba giây đồng hồ, nhanh chóng hạ lệnh: “Không cần. Anh ấy sẽ lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.