Hành ữình ở London tiến gần đến kết thúc, Thời Nghi và Chung Tuấn Đồng cũng đã mua xong vé máy bay về nước. Tối hôm đó, Thời Nghi bắt đầu thu dọn hành lý. Thu xếp được một nửa, anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình: “A lô, cố Miễn?”
Chung Tuấn Đồng nghe vậy, thân thể có chút cứng đờ, làm bộ lơ đãng nghe bọn họ nói chuyện.
“ừ, xin lỗi. Tôi đi gấp quá.” Thời Nghi thấp giọng nói.
“Lại muốn gặp mặt sao? ừ, được. Cậu quyết định thời gian địa điểm đi.”
Thời Nghi cúp máy, tiếp tục thu xếp hành lý.
Chung Tuấn Đong đã đi tới đi lui uống tận ba cốc nước.
“Tuấn Đồng, em khát lắm à?” Thời Nghi có chút lo lắng.
“Giờ hết khát rồi.”
Khi Thời Nghi thu xếp xong, Chung Tuấn Đồng cũng vừa lúc bước ra từ trong phòng tắm, trên người ướt nhẹp, giống như chỉ dùng khăn tắm lau qua loa rồi choàng áo tắm lên. Hắn giơ tay lau tóc, vạt áo theo động tác này mà mở rộng, lộ ra vùng cơ ngực cơ bụng rắn chắc đẹp đẽ.
Thời Nghi chỉ nhìn thấy mái tóc ướt nhẹp của hắn, nhảy xuống giường tìm máy sấy tóc, “Anh sấy cho em nhé?”
Chung Tuấn Đồng không lên tiếng, ôm siết lấy đôi vai gầy nhỏ của Ihời Nghi, dụi cái đầu còn ướt nhẹp của mình lên áo anh sượt qua sượt lại, cứ như cún lớn đang đùa nghịch.
Thời Nghi dở khóc dở cười: “Em sao vậy?”
Chung Tuấn Đồng dừng động tác, không nói lời nào.
“Không phải lại ốm chứ?” Để anh sấy tóc cho em, không sấy khô không được ngủ.”
Chung Tuấn Đồng đột nhiên ngẩng đầu, dưới tóc mái đang ướt là đôi mắt lạnh mà sáng rõ, con ngươi đen láy khảm trên nước da trắng.
“Tuấn Đồng?...” Chung Tuấn Đồng đột nhiên hôn tới, ngón tay giữ hàm dưới Thời Nghi, có chút thô bạo cậy mở hàm răng vì kinh ngạc mà đóng chặt của anh. Đầu lưỡi quấn một hồi rồi lập tức lui ra, câu ra một chút nước cũng bị Chung Tuấn Đồng dùng đầu lưỡi liếm khô.
“Em muốn anh cũng ốm.” Chung Tuấn Đồng đột nhiên tùy hứng nói với Thời Nghi.
Thời Nghi bị hắn hôn đến đỏ cả cổ, đầu lưỡi vẫn chưa hết cảm giác, tiếng tim đập cũng còn chưa lắng lại, chỉ có thể nói: “ừ được. Ngày mai anh cũng nóng rần lên, nhà chúng ta liền có hai bệnh nhân rồi.”
Chung Tuấn Đồng sững người, rốt cục nhận ra mình vừa làm ra một hành động ngây thơ thế nào, sau đó không đất dung thân, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, ai gọi cũng không ra.
Thời Nghi thấy rõ thay đổi trên mặt Chung Tuấn Đồng, biết hắn xấu hổ bèn cho hắn một bậc thang: “Chúng ta sấy tóc trước nhé?”
“ừ.”
Thời Nghi vừa sấy vừa dùng tay vuốt chải tóc hắn. Tính tỉnh Chung Tuấn Đồng vừa cứng rắn vừa thích cau có nhưng tóc hắn lại mềm mại bất ngờ. Anh xoa xoa tóc người yêu, trong lòng là ôn tồn vô hạn, thật giống như đối phương vân là một đứa nhỏ, trầm mặc lại câp thiết muốn được anh trai quan tâm.
Thời Nghi tắt máy sây, từ phía sau ôm lẩy cô Chung Tuân Đồng, chậm rãi cọ cọ.
“Thời Nghi?” Chung Tuấn Đồng ngây người. Cánh tay nhỏ gầy của Thời Nghi chậm rãi ôm chặt, hơi thở nhu hòa rơi vào cổ hắn, như là hoa quỳnh chậm rãi nở.
“Muốn ôm em một chút.”
Anh một phần vì bùi ngùi cảm khái, một phần vì yếu đuối, còn có vì bắt đầu động tình. Anh ôm lấy đối phương, thân mật không kẽ hở cảm nhận bờ vai rộng mạnh mẽ của người đàn ông này.
Ihời Nghi chưa bao giờ quan tâm đến chính mình nhưng anh luôn để ý tới Chung Tuấn Đồng. Qua năm tháng lại càng có thể dễ dàng thấy được.
Đây là thiếu niên quan trọng nhất đối với anh, cũng là người đàn ông duy nhất anh chung tình.
Chung Tuân Đông nắm lây cô tay anh, nhẹ mơn trớn lòng bàn tay đối phương.
“... A?” Thời Nghi đang ngây người thì vì Chung Tuấn Đồng đột nhiên nghiêng người mà ngã nhào ra giường. Chung Tuấn Đồng đưa tay đỡ sau gáy anh.
Hai người một trên một dưới, mắt đối mắt, tiếng hít thở gần trong gang tấc.
Thời Nghi đỏ mặt, lại chủ động vươn tay cởi áo choàng tắm của Chung Tuấn Đồng.
Thế nhưng hắn lại ngăn tay anh, chỉ hỏi: “Chuyện liên quan đến cố Miễn, em muốn biết nhiều hơn.”
“...?” Thời Nghi không hiểu vì sao Chung Tuấn Đồng phải nhắc đến cố Miễn lúc này.
“Vì... Vì sao em phải biết đến cậu ấy?” Thời Nghi lúng túng, “Cậu ấy là đàn em của anh, làm bạn cùng phòng với anh hai năm.”
“Thế nghĩa là hai người ngủ cùng phòng?”
Thời Nghi suy nghĩ một chút, rốt cục hiếu ra hắn đang đê ý cái gì. Nhưng như vậy thật không có đạo lý, anh là đàn ông, yêu thích đàn ông, thế nên không thể giao du bình thường vói đàn ông khác sao?
Thời Nghi cảm thấy mình bị nghi ngờ vô lý, trong lòng có chút tức giận, quay mặt đi chô khác: “Hổi đại học không ai biểt anh thích đàn ông hết.”
Chung Tuấn Đồng nhẹ nhàng giữ cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình: “Có lẽ anh ta không biết, thế nhưng anh ta có ý với anh.”
Thời Nghi mở to mắt, lồng ngực vì ấm ức mà phập phồng, muốn đẩy Chung Tuấn Đồng ra nhưng không có sức, chỉ có thể giận dỗi nói: “Tuấn Đồng, em không thể nói lung tung như vậy!”
Chung Tuân Đồng vuốt vuốt gò má anh, nhiệt độ ngón tay nóng bỏng người, ánh mắt lại như có băng sương ngưng tụ, “Em nhìn ra được. Lần anh ta cùng anh về nhà ăn Tết, em nhìn ra được.”
Chung Tuân Đồng nghĩ tới ngày ấy, trong lòng càng khó chịu bứt rứt, “Anh ta quá thân cận với anh, quá mức thân cận. Anh ta còn nắm tay anh, còn ôm vai anh...”
Thời Nghi đã hoàn toàn quên về ngày tân niên năm ấy. Điều duy nhất anh nhớ được là Chung Tuân Đồng giúp nhà mình dán câu đối trước cửa. Anh không ngờ chi tiết nhỏ bị mình quên đi lại được Chung Tuấn Đồng ghi nhớ nhiều năm như vậy, lại vì đó mà khó chịu lâu đến thế, cho đến ngày hôm nay cũng vì chuyện nhỏ này mà buồn bực.
Thời Nghi cũng không thể tức được nữa.
“Xin lỗi.” Anh nhỏ giọng nói. Nói xong câu đó, đôi mắt đã ánh lệ nhưng lại cố kiềm chế không khóc, “Anh không biết... Anh không biết chuyện ấy lại khiến em tổn thương.”
Anh đâm đao về phía Chung Tuấn Đồng, thê nhưng người cấm chuôi đao là anh cũng hậu tri hậu giác cảm thấy đau.
“Xin lỗi...” Thời Nghi nghẹn ngào, đưa tay ôm cổ Chung Tuấn Đồng, “Xin lỗi...”
Anh không biết làm thế nào đê bù đắp cho sự vô tâm của mình.
Chung Tuấn Đồng thấy Thời Nghi như vậy, khó có thể hỏi thêm gì nữa, nghiêng người ôm lấy anh, trầm giọng nói: “Anh có thể trách em bụng dạ hẹp hòi.”
Thời Nghi khó khăn lắc đầu, “Không, em không như vậy. Thế nhưng anh và cố Miễn thật sự chỉ là bạn tốt, mãi đến tận khi em và anh kết hôn cậu ấy mới biết anh đồng tính.”
Chung Tuấn Đồng nghe được lời cam kết của Thời Nghi, thở phào nhẹ nhõm, để Thời Nghi ngồi trên người mình, tay giam lấy eo lung, bắt đầu vụng về hôn môi.
Chung Tuân Đồng thẩm nghĩ, mình lại băt nạt Thời Nghi mất rồi.
Hắn muốn phát tiết sự khó chịu từ quá khứ, muốn Thời Nghi thông cảm cho hắn, an ủi hắn, thậm chí tự trách mình, rơi nước mắt, cùng san sẻ khó chịu trong lòng hắn.
Thời Nghi biết hắn xấu tính, tâm tư kỳ quặc, thế nhưng anh vẫn dung túng hắn.
Thân thể Thời Nghi dần mềm mại, thủy quang trong mắt gợn sóng, đưa tay cởi bỏ áo choàng tắm của Chung Tuấn Đồng.
Sau khi mây mưa, Thời Nghi vươn mình ngồi lên eo Chung Tuấn Đồng, thấy hắn hẵng còn đang thở dốc, đỏ mặt cúi đầu hôn hôn lên cơ ngực đối phương, do dự hỏi: “Bức thư kẹp trong Tuyển tập Thẩm Tòng Văn là do người khác viết cho em sao?”
Chung Tuấn Đồng ngớ người hỏi lại: “Hả?”
“Là cậu trai hay cô bé nào viết cho em à? Vì sao em lại giữ lâu như vậy?”
Chung Tuấn Đồng nhìn Thời Nghi cả người trơn mềm đang ngồi trên eo mình, thế nhưng ngậm miệng không đáp.
Thời Nghi ngẩng đầu, hôn lên cằm hắn một cái, dụ dỗ nói: “Nói cho anh biết, rồi chúng ta làm tiếp một lần, có được không nào?” Nói xong, hai bên tai của anh đã đỏ như máu.
Anh thẹn thùng vì lời nói của chính mình.
Chung Tuấn Đồng nhẹ nhàng xoa nắn eo Thời Nghi, chỉ nói: “Rồi anh sẽ biết. Để em làm đã.”
Hal: Ngoài cười ra tôi không biết phản ứng thế nào =)))))))))))))))) Chú được lắm chú Đồng ạ =))))))) ủa rồi thư đấy ai viết, viết cho ai, chú rõ nhất mà chú còn để người ta “trả giá” kiểu đấy chú mới bằng lòng nói à huhu =))))) Cái đồ gian trá =)))))