Sáng ngày hôm sau, khi Chung Tuấn Đồng tinh dậy thì phần nệm chăn bên cạnh đã trống rỗng rồi. Hắn chậm chạp rời giường. Rửa mặt xong, mặc quần áo Thời Nghi đã chuẩn bị sẵn, ngồi bên giường mà đi đôi tất ấm áp dễ chịu, đeo đồng hồ, rút ra một cái cà vạt được Thời Nghi đánh dấu trong ngăn kéo, tùy ý quấn ttên tay, bước ra ngoài phòng.
Trong phông ăn không có ai.
Hắn đi vào phòng ăn, lọ hoa trên bàn chặn lên một tờ giấy note bắt mắt.
[Tuấn Đồng: Bữa sáng trong lò vi sóng, lấy ra là có thể ăn. Đừng để bụng rỗng mà uống sữa tươi hay cà phê. Em ra ngoài nhớ mang theo ô. Sợ giày em bị ướt, anh đã chuẩn bị một đôi dự bị frong túi cho em ròi. Nếu cần thì mang đi. Làm việc thuận lợi nha!]
Chung Tuấn Đồng thu lấy tờ giất note, đặt vào trong một cái hộp dưới bàn trà, tự mình ăn bữa sáng rồi vào phòng vệ sinh, soi gương thắt cà vạt.
Cà vạt này nên là Thời Nghi thắt cho hắn.
Chút niềm vui buổi sáng cũng mất sạch luôn.
Chung Tuân Đổng có chút buồn bực, thê nhưng vân thuần thục thắt cà vạt, nhấc túi có giày da dự bị, tắt đèn ra cửa. Bổn giờ rưỡi chiểu, hắn hoàn thành hết mọi công việc cần thiết, thời gian còn lại dùng để sắp xếp tài liệu vào cặp công văn, chuẩn bị tan làm.
Trước khi tan việc lại lấy điện thoại ra liếc.
Thư ký Tiểu Lý lầu bầu trong lòng, ông chủ hôm nay sao cả ngày cứ lấy di động ra nhìn? Cứ như là thiếu niên nghiện mạng ấy.
Chung Tuấn Đồng vẫn chưa bỏ cuộc, mở we chat xong lại mở hòm mail và hộp tin nhắn, lật hết toàn bộ một lần.
Không có, không có chút gì.
Mặt Chung Tuấn Đồng hầm hầm, ánh mắt nặng nề đáng sợ. Rô ràng là một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn lại có thể khiến người run sợ.
“Ong chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Lý cẩn thận hỏi.
“Không có chuyện gì. Tan làm đi.”
Chung Tuấn Đồng tiến vào bãi đậu xe, ném di động lên ghế phụ, mắt không thấy tâm không phiền.
khiến cho tiếng kèn trước sau cứ inh ỏi vang lên.
Lái xe đên đoạn đường có đèn giao thông, Chu Tuấn Đồng dừng xe, khoát tay lên tay lái chờ đèn chuyển xanh.
Mùa đông phương nam không hay thấy mưa, mỗi khi mưa thì đều là mưa tuyết, gấp gáp lạnh lẽo, đan xen thành một màn mưa dày đặc, rơi lên trên mặt tựa như đầu mũi tên. Dòng người xe qua lại không ngớt cũng chỉ là điểm thêm chút màu sắc trong màn mưa trắng.
“Đinh đoong“
Là tiếng chuông Chung Tuấn Đồng đặc biệt đặt cho Thời Nghi.
Hắn lập tức cầm lấy di động, nhận được một tin nhắn thoại trong we chat, tiếng mưa rơi lớn đến độ suýt chút nữa đã át đi giọng Thời Nghi.
“Tuấn Đồng, em tan làm chưa? Chỗ bên anh mưa lớn quá, chắc là tối nay về nhà muộn.”
Chung Tuấn Đồng lập tức gọi điện qua, bên kia nhanh chóng nhận máy: “A lô, Tuấn Đồng?”
“Anh ở đâu? Em lái xe đến đón.”
Người ở đầu dây bên kia ngừng một chút, tựa hồ đang do dự, lại ôn nhu thỏa hiệp: “Anh ở giao lộ đường Ngọc Tuyền, có nhà sách Độc Lập ở đó. Tuấn Đồng, em có rảnh không?”
Chung Tuấn Đồng có chút tức rồi: “Có rảnh!”
Hắn lại càng lái xe như bay.
Tiến vào đường Ngọc Tuyền, hắn giảm tốc độ xe, di chuyên tựa ốc sên, vừa lái xe vừa tìm Thời Nghi.
Trước cửa nhà sách Độc Lập có một người đang đứng, bị lạnh đến run rẩy. Bởi mặc một cái áo lông xám, đôi chân lại mảnh mai, nom run lẩy bẩy.
Chung Tuấn Đồng lập tức lái xe đỗ lại gần đó.
Thời Nghi nhìn qua, khó khăn che dù bước tới. Chung Tuấn Đồng hơi nhướng mày, bung dù xuống xe, đưa tay nhận hai túi đồ, thả xuống ghế sau, lại dắt Thời Nghi nhanh vào xe.
Trong xe mở điều hòa ấm áp, Chung Tuấn Đồng lên xe, nhìn về phía Thời Nghi mới kinh ngạc phát hiện cả người anh đã ướt đẫm.
Áo lông cùng giày của anh đã ướt sũng, nhỏ xuống một vũng nước lớn. Chỉ có hai túi đồ được che cho khô ráo.
Mái tóc nâu mềm mại rũ xuống, tí tách nhỏ giọt, theo cần cổ thon dài mà chảy vào trong áo. Lông mi anh cũng ướt, khẽ chớp động lại có một giọt nước rơi xuống ngực áo.
Thời Nghi chú ý đến ánh nhìn chăm chú của Chung Tuấn Đồng, lập tức như phản xạ có điều kiện mà thấy xấu hổ.
Thôi xong, bây giờ khẳng định minh rất luộm thuộm, làm ướt xe của Chung Tuấn Đồng mất rồi.
Hai má trắng nõn của Thời Nghi vì xấu hổ mà đỏ ừng, vội vàng đưa tay tìm khăn trong xe, cười xin lỗi: “Xin lỗi, anh vừa mới từ xưởng in chạy đi mua thức ăn, gió lớn quá, không che ô được...”
Một bàn tay đưa tới một cái khăn mặt, phủ lên mái tóc ướt nhẹp của Thời Nghi. Khăn lông màu trắng, trông giống như một cái khăn trùm đầu cô dâu buồn cười.
Thời Nghi sửng sốt một chút, phéc mơ tuya của áo lông bị người kéo xuống cởi ra, ném ra chỗ ghế sau, trên người lập tức được choàng lên một cái áo khoác rộng lớn.
Ấm áp thoải mái, vừa được Chung Tuấn Đồng cởi trên người ra, nhiệt độ trên người hắn và mùi hương vẫn chưa kịp tiêu tan, cứ như là một vật sống ấm áp vậy.
Thời Nghi chỉ ngây ngốc kéo khăn xuống, phản ứng đầu tiên chính là: “Em sẽ lạnh đấy.”
Chung Tuấn Đồng nhíu mày: “Em không lạnh, anh mặc vào, mau lau khô tóc.” Nói rồi, tăng nhiệt độ của điều hòa trong xe.
Thời Nghi ngoan ngoãn đáp được, dùng khăn bắt đầu lau tóc.
Chung Tuấn Đồng một lần nữa khởi động xe, đi trong chốc lát lại đột ngột dừng lại.
Thời Nghi hỏi: “Sao vậy? Cũng không có đèn đỏ mà?”
Tông giọng của Chung Tuấn Đổng lạnh lẽo cứng rắn, còn có chút khí phách thiếu niên: “Nêu em không tới đón, anh định vê nhà thê
“Anh sẽ thuê xe. Chỉ là hiện tại không dê gọi lắm thôi.” Thời Nghi ôn nhu trả lời.
“Anh hiểu rõ kết hôn nghĩa là sao chứ?” Chung Tuấn Đồng đột nhiên đặt câu hỏi.
Hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực. Từ khi Thời Nghi gửi we chat cho hắn, nói mình có thể về muộn đến lời xin lỗi anh mới nói ban nãy, mỗi lúc tức giận trong hắn lại càng tăng, thật giống như núi lửa chuẩn bị bạo phát.
Vì sao Thời Nghi không thể thoải mái hơn với hắn? Luôn nói xin lỗi, hết xin lỗi rồi giải thích, giống như hắn không phải chồng của Thời Nghi mà là chủ nhân vậy.
Thế nhưng hắn lại không giận Thời Nghi, phải nói là hắn giận chính mình thì đúng hơn.
Cơn giận của hắn cũng có vẻ vô lực, không có cách nào phát tiết, đành tích tụ lại trong ngực.
Cuống họng Thời Nghi bị nghẹn, bao tâm tình chặn lại lời muốn nói, như biến thành người câm.
Anh giống như biết đáp án lại như không biết rõ.
Chúng ta cùng có tên trong sổ đăng ký hộ khẩu, trở thành hai người có quan hệ mật thiết, được công nhận bởi pháp luật và xã hội. Thế nhưng đến cùng như thế nào mới là hôn nhân đây?
Thời Nghi đặt tay lên ngực tự hỏi, đối với cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống này, anh từ lúc ban đầu kinh ngạc mừng như điên, sau đó trấn tĩnh lại, cẩn thận quản lý chăm sóc gia đình. Anh hẳn phải là một người bạn đời ôn nhu săn sóc không thể chỉ trích.
Anh chỉ làm một điều xấu, đó là thầm yêu Chung Tuấn Đồng một chút thôi.
Hay là cái này anh cũng không được làm đi.
Chung Tuân Đồng thấy trong mắt Thời Nghi dần óng ánh lệ quang, không khỏi rối trí, cắn răng muốn nói gì đó, thế nhưng thấy mình ăn nói vụng về, một chữ cũng không nói ra được.
Thời Nghi thấy vẻ mặt đấu tranh của Chung Tuân Đông, lập tức chịu thua, đưa tay kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Em đừng giận. Tuấn Đồng, nói ra thì ngại, nhưng trước giờ anh chưa từng yêu đương, cũng không thiết lập bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với người khác. Mọi thứ hiện giờ đầu là lần đầu tiên, khó ttánh khỏi có chút ngoe nghếch, em cho anh chút thời gian để học hỏi có được không?”
Cơn giận của Chung Tuấn Đồng toàn bộ tiêu tan, lại bất mãn khi anh nói bản thân ngốc, có chút gấp gáp nói: “Ai mà chẳng là lần đầu tiên!”
Lời vừa dứt, Thời Nghi nhìn Chung Tuấn Đồng, mở to mắt, liếm môi, cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
Anh còn ngôc đột xuất mà hỏi: “Em đẹp trai như vậy, lại còn tài giỏi ưu tú, lúc học đại học cũng không có mối quan hệ nào sao? Anh nhớ hồi cấp ba đều có mấy em gái, em trai theo đuối em mà.”
Hầu kết Chung Tuấn Đồng khẽ động, nghiêng mặt sang bên giả bộ lái xe, nghiêm túc khởi động xe, giọng điệu như tùy ý nói: “Bận học, không rảnh.”
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Thời Nghi.
Ihế nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Thật tốt, Tuấn Đồng thật tốt.
Em ấy cho dù có không thích mình thì cũng không yêu thích người khác.
Hắn vẫn là một Chung Tuấn Đồng hoàn chỉnh, ngay cả tình cảm cũng hẵng còn được niêm phong trong lọ chứa.
Thời Nghi là người đầu tiên nắm giữ Chung Tuấn Đồng. Điều này thật giống như một đặc quyền, khiến nhân sinh xám xịt của anh cũng thay đổi.
Ngữ khí của Thời Nghi có một loại vui vẻ ngọt ngào: “Hôm nay mình ăn hàu xào nấm và canh súp lơ nha, anh còn làm cả sườn kho nữa, theo khẩu vị của em, cho nhiều đường hơn chút, có được không?”
Chung Tuấn Đồng “ừ” một tiếng, lái xe cũng cẩn thận hơn, cả nước bắn lên trên mặt đường cũng trở nên dịu dàng.