Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 81: Chương 81: Bản năng động vật




Ngay ngày đầu tiên bộ phim khởi chiếu, cụm khán giả đầu tiên bước ra khỏi rạp vừa quay đầu đã đưa bộ phim này lên thẳng hot search.

Chỉ với thời gian hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, những người ngồi trong rạp đã phải trải qua tâm trạng lên voi xuống chó, cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng đây cũng không có ý nói bộ phim không hay, mà chính là vì rất hay, cho nên khán giả mới có thể đắm chìm trong cốt truyện, cảm xúc cũng trở nên phập phồng.

C-chẳng qua là, cái kết thúc này khốn nạn quá đi mất!

Cậu thiếu niên rực rỡ ở phần đầu phim vừa xuất hiện đã để lại cho người xem một ấn tượng sâu sắc. Theo diễn biến của cốt truyện, sự kết hợp giữa nhân vật chính và thiếu niên lại nhắm trúng vào sở thích của không ít khán giả — Họ chỉ thiếu điều gào lên ngay trong rạp: Hai người kết hôn ngay và luôn đi, để bọn tui vác Cục Dân chính đến cho mấy người!

Nhưng không ai ngờ rằng, kết phim là cậu thiếu niên lại chết!!

> A a a!! Tôi không chấp nhận, tôi không chấp nhận!! Cái kết kiểu gì thế này!!

> Tôi đờ mờ, tại sao lại như vậy!! Từ đầu đến giờ tôi cứ tưởng đây là phim tình cảm!

> Hu hu hu hu hu... Vào lúc tám giờ ngày X tháng X năm XX, trái tim tui tan nát rồi... Tại sao, tại sao chứ!!

Phần lớn những người có mặt trong mục hot search đều là khán giả xem phim đang gào khóc.

Dựa theo tiến triển của kịch bản, kết cục này cũng không khiến người khác quá bất ngờ. Ở đoạn trước đã có rất nhiều gợi ý ám chỉ kết phim là thiếu niên sẽ rời đi, chỉ là khán giả vẫn chưa ngẫm lại kịp mà thôi, mãi đến khi mọi người không kịp đề phòng mà bị đâm cho một dao.

> Tại sao, tại sao chứ, nếu mị phạm pháp thì sẽ có pháp luật đến trừng trị mị, mắc gì bắt mị phải xem bộ phim này!! Hu hu hu...

> Tất Văn Châu, anh đíu có trái tim!!

Những ai chưa xem phim mà ấn vào mục hot search thì chỉ có thể nhìn thấy cư dân mạng đang gào khóc.

Ai cũng nghĩ lần này Tất Văn Châu thất bại chỏng vó rồi, thế nhưng trên thực tế, những người này vừa khóc vừa chửi, vừa chửi vừa khen, cuối cùng thì ai nấy đều quay ra chào mời các bạn bè chưa xem phim rằng — "Không xem sẽ hối hận đó!!"

Đương nhiên độ hot của đạo diễn nổi tiếng và ảnh đế thì không thể thấp được, thế nhưng điều khiến người khác bất ngờ là, người được chào đón nhất trong bộ phim này lại là một nhân vật phụ.

Chính là cậu thiếu niên vừa xuất hiện đã khiến mọi người phải há hốc rồi lại buồn bã mà ra về – người dẫn đường của nhân vật chính...

Khi xem đến kết cục, ngay cả những người chỉ đến xem vì Dư Giang Hòa cũng không khỏi rơi nước mắt vì thiếu niên, cuối cùng thì tất cả đều hóa thành sự phẫn nộ.

"Tui có thể không có tình yêu, nhưng CP của tui không thể BE!!"

Bộ phim có thời lượng không dài, ấy vậy mà lại phơi bày được hết những đặc điểm tính cách một cách hoàn hảo. Tài đạo diễn của Tất Văn Châu thì không phải bàn cãi, đã vậy diễn xuất của dàn diễn viên cũng không kém cạnh, do đó mà bộ phim rất dễ giành lấy sự đồng cảm của người xem.

Bộ phim chưa khởi chiếu được bao lâu thì đã phủ sóng trên toàn bộ các nền tảng mạng xã hội, cứ như bộ phim này chưa bao giờ tách rời khỏi internet vậy.

Trong đó, CP của nhân vật chính và thiếu niên lại khiến một lực lượng mới xuất hiện. Video cắt nối, ảnh, truyện tràn lan, tạo nên từng đợt sóng dồn dập, khiến một lượng lớn người qua đường bị lừa vào rạp phim, gặt hái được một biển nước mắt.

Những ai đã xem phim đều nhào đến bình luận dưới Weibo của Tất Văn Châu.

> Đạo diễn Tất là cái tên lừa đảo! Cái này mà bất ngờ khỉ khô gì chứ?!

> Tui với anh làm ngay một trận tại đây luôn!

> Hu hu hu anh không có trái tim, anh không có trái tim...

Trước khi khởi chiếu, Tất Văn Châu cũng đã không ít lần khơi gợi sự tò mò của mọi người. Bây giờ ngẫm lại thì ai nấy mới phản ứng lại được, Tất Văn Châu đúng là cái tên ác độc có mưu tính ghê gớm! Vì vậy mà khu bình luận cứ thế bị cư dân mạng chiếm đóng.

Tất Văn Châu rảnh rỗi mở Weibo ra xem, hắn vừa liếc qua thì đã trông thấy đống bình luận đòi ăn thua đủ với mình bên dưới. Kế đó hắn lại yên lặng gỡ Weibo đi.

Chỉ cần tui làm như không thấy thì coi như tui không biết gì hết. jpg.

Bất kể như thế nào thì bộ phim này cũng hot lên, đã vậy còn "nóng" đến mức bỏng cả tay.

Mà việc này còn kéo theo sự chú ý của mọi người dành cho Mạnh Thiểu Du.

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu thiếu niên trong phim đã để lại một nét bút khó phai trong lòng mọi người. Yêu ai yêu cả đường đi, nên sau khi rời khỏi rạp phim, mọi người không khỏi chuyển dời sự quý mến của mình sang người diễn viên.

CP Nước Tương cũng nhân dịp này mà tăng thêm một làn sóng fan CP mới, rất có khuynh hướng trở thành CP quốc dân...

Đến khi Mạnh Thiểu Du đi đến miếu Đông Nhạc, bất ngờ bị mọi người vây quanh xin kí tên thì cậu mới hoảng hốt phản ứng lại, hóa ra bộ phim này hot đến vậy à.

Người bu lại nhờ cậu kí tên là hai cô bé, lần này họ đến miếu Đông Nhạc là để xin phù hộ cho việc học, nào ngờ lại thấy được Mạnh Thiểu Du. Hai cô bé hết sức mừng rỡ, rút ra son môi ngay tại chỗ rồi nhờ cậu đạo trưởng kí tên cho mình.

Sau khi Mạnh Thiểu Du kí tên xong, cậu mới cảm nhận được sự chú ý mà bộ phim này mang lại. Hai cô bé kia cầm chữ kí rồi lại nháy mắt với cậu, sau đó một trong hai người nói với Mạnh Thiểu Du: "Anh ơi, anh với thầy Dư phải hạnh phúc nha!"

"CP Nước Tương cố lên!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Ủa gì, chèo thuyền Nước Tương mà chèo thẳng đến trước mặt chính chủ như vậy đó hả?

Mạnh Thiểu Du không ngờ hai cô nhóc lại là fan CP, tuy rất bất ngờ nhưng cậu cũng cảm thấy có chút may mắn. May mà hôm nay cậu đến một mình, nếu mà dẫn theo thầy Dư thì chắc là vượt tầm kiểm soát mất...

Sau khi tạm biệt hai cô bé, Mạnh Thiểu Du lại đi vào miếu Đông Nhạc, cậu đảo mắt qua thì phát hiện có không ít đạo trưởng cũng nhìn mình với ánh mắt là lạ.

Cuối cùng vẫn là Hạ Dương nói: "Bọn em cũng đi xem phim rồi, ai nấy đều thấy kết phim quá là thê thảm!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Bất ngờ ghê.

Không ngờ lúc trước bọn họ nói sẽ đi cổ vũ, vậy mà lại đi xem thật.

Mạnh Thiểu Du không biết rằng, các đạo trưởng không những xem, mà còn lôi kéo người khác đi xem cùng.

Bây giờ tiếng tăm của đạo trưởng Tiểu Mạnh cũng không hề nhỏ, vì thế mà khi nghe nói rằng cậu đi đóng phim, không ít đạo sĩ đều đến rạp phim để đóng góp chút tiền vé.

Thậm chí có vài miếu còn lập hội đi thành một đoàn, khiến cho người qua đường hiểu nhầm ngày hôm đó có chiếu phim phóng sự tôn giáo gì đó, các đạo trưởng đang tổ chức hội họp nên đặt bao trước cả rạp.

Đã vậy, trong số các đạo sĩ đi xem phim, còn có một bộ phận chuyển thành fan CP luôn.

Biểu hiện rõ ràng nhất đó là, mỗi khi Mạnh Thiểu Du và thầy Dư xuất hiện ở đạo quán, lúc nào cũng có vài ba đạo trưởng không khỏi nhìn theo. Ban đầu Dư Giang Hòa còn không hiểu gì, sau đó Mạnh Thiểu Du lại giải thích một phen nên dần dần anh cũng thấy bình thường.

Chỉ là đôi khi sẽ có đạo trưởng của miếu Nguyệt Lão đến thăm, khi ấy y đúng lúc gặp được hai người Mạnh Thiểu Du, vừa quay đầu đã lấy ra một bó tơ hồng rồi bước lên nói: "Đây là tơ hồng của miếu Nguyệt Lão bọn tôi, bó nào cũng đã hưởng chút hương khói ở từ đường của Nguyệt Lão, vô cùng thích hợp với các cậu!"

Y nói xong thì muốn dúi cho hai người một bó.

Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Dư Giang Hòa bình tĩnh nhận lấy: "Cảm ơn."

Đạo trưởng của miếu Nguyệt Lão lập tức cười tít cả mắt.

Mạnh Thiểu Du: "..."

Đây là phương pháp chèo thuyền đặc biệt của đạo sĩ đó hả!

- -

Trước mắt thì Huyền Vi vẫn còn nán lại miếu Đông Nhạc. Tuy nói rằng họ đã ngăn cản được vụ việc quỷ môn hồi Tết Trung Nguyên, nhưng sau khi bình tĩnh ngồi lại, mọi người cũng cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy được.

Nếu mục đích của đối phương là để ác quỷ trong quỷ môn chạy ra làm hại nhân gian, vậy thì khi ấy không thể chỉ có đúng một người canh gác, lại càng không thể rời đi một cách dễ dàng như vậy được.

Sau đó Huyền Vi lại bốc ra một quẻ, hình quẻ vẫn là một cảnh tượng xa xăm, cho thấy con đường phía trước không rõ ràng.

Không chỉ là đạo sĩ, mà điều này còn dính dáng đến các vị đại tiên mà người thường không thể nhìn thấy.

Nếu là tứ đại môn đang có mặt ở Bắc Kinh thì khỏi phải nói, từ sau Tết Trung Nguyên, đệ tử bái tiên ở khắp nơi tại thủ đô đều vô cùng cẩn thận.

Cũng vì lí do đó mà Mạnh Thiểu Du rất thường xuyên đến miếu Đông Nhạc. Số lần càng nhiều, các đạo sĩ trong miếu Đông Nhạc cũng xem Mạnh Thiểu Du là đạo sĩ trong miếu, đôi khi họ cũng nhờ cậu làm mấy việc cúng bái này nọ.

Chẳng qua là gần đây bộ phim kia quá nổi, đôi khi Mạnh Thiểu Du đang làm việc cũng sẽ bị nhận ra, cũng may mà chuyện cậu là đạo sĩ không phải bí mật gì sất...

Ấy vậy mà không biết chuyện cậu làm pháp sự ở miếu Đông Nhạc bị truyền ra ngoài bằng cách nào, cứ thế lôi kéo một làn sóng du khách tìm đến miếu Đông Nhạc. Mạnh Thiểu Du biết được việc này thì cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ...

"Độ phủ sóng của bộ phim vẫn chưa giảm bớt, đương nhiên em sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý rồi." Trái lại, Dư Giang Hòa nghe Mạnh Thiểu Du than thở xong thì lại rất bình tĩnh, anh quay đầu kéo cậu vào lòng, khẽ hôn hôn lên vành tai rồi nói: "...Không thì em cứ ở nhà, đợi sự chú ý tản bớt rồi sẽ không sao nữa."

Giọng điệu của thầy Dư vô cùng thản nhiên, thế nhưng Mạnh Thiểu Du ở chung với anh đã lâu nên lại nghe ra được chút ý tứ khác.

Ngẫm lại, quả thực trong khoảng thời gian này, số lần cậu chạy đến miếu Đông Nhạc ngày một nhiều lên, mà ngược lại thời gian cậu và thầy Dư ở chung dưới một mái nhà lại giảm đi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thiểu Du bèn xoay người lại thơm thơm Dư Giang Hòa, cười nói: "Được ạ!"

Dư Giang Hòa siết chặt lấy tay cậu, thuận thế vùi vào sô pha trao cậu một cái hôn...

"...Khụ khụ khụ!"

Liễu Lục không ngờ mình vừa đến mà đã thấy cảnh tượng như vậy, da mặt hắc xà mỏng nên lập tức phát ra tiếng ho khan. Dư Giang Hòa buông lỏng Mạnh Thiểu Du rồi nhìn về phía hắn, ánh mắt anh hơi bất mãn.

Song Mạnh Thiểu Du lại rất khó hiểu: "Anh đến đây làm gì vậy?"

Liễu Lục lảng tránh ánh mắt của Dư Giang Hòa, đáp: "Ta đến để tá túc."

Việc này quá là kì quái, Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Không phải anh nên đi theo các đệ tử Xuất Mã à, chẳng lẽ bọn họ không có chỗ cho anh tá túc?" Liễu Lục là một tiên gia trong nhà thờ, tôn vị trong nhà thờ chính là nơi ở của hắn, cần gì phải tìm chỗ tá túc nữa?

Liễu Lục đáp: "Ta đã xuất mã đâu."

"Hả?"

Mạnh Thiểu Du có hơi bất ngờ, thế nhưng cậu cũng không quá kinh ngạc.

Không giống với những con quỷ bán mình làm nô lệ, hay nhân viên tạm thời của âm phủ như những người đi Vô Thường, các tiên gia trong tứ đại môn tự do hơn rất nhiều.

Lai tiên xuất mã, những ai cung phụng tiên gia đều biết đến việc tiên gia đến rồi lại đi. Phần lớn các tiên gia sẽ mượn thanh danh từ các đệ tử, tích góp từng chút công đức một, sau khi đạt đến đạo hạnh thì họ sẽ rời đi để tu hành bí mật.

Dựa theo năng lực của Liễu Lục thì hắn cũng có khả năng làm vậy, thế nhưng không ngờ lại đột nhiên chuyển hướng.

Mạnh Thiểu Du không hiểu, mà trái lại Liễu Lục lại tức tối nói: "Nếu ta không đi thì đám người trong nhà thờ đều sẽ xem phim hết, mặt mũi của ta còn để vào đâu hả!"

"..."

Đúng là bộ phim rất nổi tiếng, thế nhưng Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua Liễu Lục rồi nghĩ bụng, nếu không nói thì có ai biết được con rắn đen ngốc nghếch kia là anh chứ...

Khả năng cao là Liễu Lục suy bụng ta ra bụng người, chỉ khi nào hắn tự thú là mình thì mọi người mới có khả năng đoán ra được đó là hắn.

Cũng vì vậy mà hắn lại nói với Mạnh Thiểu Du: "Tóm lại... Trước khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ nán lại nơi này!"

Đa số những người lui tới chỗ ở của Dư Giang Hòa đều là người thường, Liễu Lục nghĩ bụng sẽ ở lại nơi này, đợi đến khi bộ phim bớt hot rồi hoạt động lại cũng không muộn.

Thật ra Liễu Lục còn có chút ý định muốn tính sổ, ấy vậy mà biên kịch Diệp Hòa Phong đã đi đầu thai mất rồi.

Liễu Lục đã quen sống vất vưởng, trong nhà họ Dư có hai cây đại thụ, để lại một cây cho Liễu Lục cũng không phải không được. Mạnh Thiểu Du lại nghĩ, cái tên Liễu Lục này ở lại còn có thể trông nhà, nên cậu cũng không từ chối.

Liễu Lục cũng không phải đến ở chùa, đã nán lại nhà họ Dư, đương nhiên Liễu Lục cũng phải giữ ý một chút. Trong hồ hoàng bạch liễu, hồ ly và chồn có sở trường ma thuật, nhím có sở trường y dược, mà loài rắn lại là loài có năng lực nhất, vì thế Liễu Lục bèn nói với Mạnh Thiểu Du: "Về sau có đánh nhau thì cứ kêu bổn đại gia!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Đâu phải ngày nào tui cũng đánh đánh giết giết chứ!

Liễu Lục còn khoe thêm mấy ưu điểm của bản thân với Mạnh Thiểu Du, đánh nhau thì khỏi nói, mà bản lĩnh leo núi hái thuốc của liễu môn cũng rất tuyệt...

Thế nhưng còn chưa để Liễu Lục liệt kê xong ưu điểm của bản thân, hắn chợt khựng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Bắc rồi nhíu mày nói: "Phía Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện."

Mạnh Thiểu Du kinh ngạc: "Cái này mà anh cũng biết à?"

Liễu Lục: "Đây là bản năng của động vật!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Lại thêm một ưu điểm nữa nè!



Hết chương 81.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.