Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 59: Chương 59: Đến đòi phí mai mối à?




Việc liễu tiên vọt vào khiến người ta trở tay không kịp, đã thế hai người còn bị hắn ta cuộn lại thành một cục nữa chứ. Cũng may là dù xúc động nhưng hắn vẫn còn lý trí, tuy quấn quanh hai người nhưng hắn cũng không dùng sức quá mạnh.

Nhưng dù chỉ thế thì Mạnh Thiểu Du cũng không chịu nổi.

Một xúc cảm trơn bóng bỗng xuất hiện, làn da để trần trong không khí cứ thế dán lên lớp da rắn. Gương mặt của nhóc đạo trưởng trắng bệch ra, da gà da vịt rần rần nổi lên.

Liễu tiên vẫn còn mang vẻ mặt phấn khích, đôi ngươi khuếch đại của loài rắn chen giữa hai người, hắn nhìn họ rồi thè lưỡi xì xì: "Sao hai cậu không hôn tiếp?"

Dư Giang Hòa: "..."

Thầy Dư ôm chặt nhóc đạo trưởng vào lòng để ngăn cách sự tiếp xúc của cậu với con rắn đen, sau đó anh lại giương mắt lên nhìn về phía liễu tiên. Tuy Dư Giang Hòa không nói câu nào, nhưng ánh mắt anh lại cực kì rõ ràng.

Liễu tiên nhìn cái liếc mắt của tên nhân loại này, thế mà lại đọc được một luồng cảm xúc trong đôi ngươi sẫm màu kia —

Mi đang dạy đời ta đấy à?

Cái đuôi nhòn nhọn của liễu tiên không khỏi run lên, hắn muốn rời khỏi tên nhân loại này theo bản năng.

Sự yên ắng ngắn ngủi khiến liễu tiên lấy lại tinh thần, thấy bản thân đang quấn quanh hai người một cách bừa bãi, liễu tiên bỗng nhận ra làm như vậy không ổn, nên hắn chậm rãi buông lỏng hai người ra rồi trườn sang một bên.

Mạnh Thiểu Du thở phào nhẹ nhõm, cậu chui ra khỏi vòng tay thầy Dư rồi nhìn sang liễu tiên. Tuy đang đợi ở một bên nhưng đuôi hắn lại nôn nóng đập đập theo bản năng.

Chính hắn ta cũng không ý thức được sự mờ ám của bản thân.

Mạnh Thiểu Du lấy lại tinh thần, cậu nhìn liễu tiên rồi nói một cách tức giận: "Anh nổi điên cái gì đấy!"

Tự dưng xông lên cắt đứt tình cảm của người ta, đây là chuyện mà rắn làm đó hả!!

Liễu tiên bị cậu mắng mà cũng không phản bác gì, chỉ cuộn lại ở một bên rồi le lưỡi rắn ra, sau đó hắn uốn éo đến cạnh hai người bọn họ rồi nói: "Ta ngửi thấy một mùi thơm phức nên mới tới chứ bộ."

Hắn ta nhìn hai người Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa rồi nói: "Cái ban nãy các cậu làm ấy, làm lại lần nữa đi!"

Câu nói này hùng hồn hết sức, hoàn toàn không có một chút cảm giác ngượng ngùng nào. Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, bộ anh nói hun là tui phải hun hả?

Cái thể loại rắn gì đây!

Liễu tiên thấy bọn họ không có hành động gì nên có chút nôn nóng mà đi đi lại lại, thậm chí còn muốn dùng đuôi để đẩy bọn họ lại gần rồi nhấn đầu để hai người hôn nhau.

Hắn bảo: "Ta ngửi thấy một mùi hương giống với mùi trên người cậu lúc trước thật mà."

Mạnh Thiểu Du ngẫm lại, hồi trước hắn có nói trên người cậu có một mùi hương khiến liễu môn muốn đu lên, nên cậu bèn nhướng mày nói: "Nhưng anh nói mùi hương kia đã phai đi rồi mà."

Đáng nhẽ ra là phai rồi đấy, nhưng bây giờ lại nồng nặc trở lại.

Mấu chốt của việc này chắc chắn là vì nụ hôn!

Liễu tiên đập đuôi "bốp bốp" xuống sàn nhà rồi thúc giục: "Các cậu hôn lần nữa đi! Nhanh lên!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cậu cũng hơi tò mò về hơi thở có thể khiến liễu tiên kích động đến như vậy, thậm chí liễu tiên còn thề thốt: "Đây là long khí!"

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của liễu tiên, Mạnh Thiểu Du bèn ôm lấy thầy Dư hôn một cái. Đôi mắt của liễu tiên thật sự rất có cảm giác tồn tại, nhóc đạo trưởng hôn xong thì hai tai đỏ bừng lên, cũng không dám nhìn vào mắt liễu tiên, cậu dùng giọng điệu cứng rắn nói: "Lần này có thấy gì không?"

Lúc bấy giờ, cảm xúc của liễu tiên lại tương đối bình tĩnh, hắn nghiêng đầu bảo: "Uầy, không có."

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì nghĩ bụng có thể liễu tiên hiểu nhầm rồi, ai ngờ hắn ta lại vỗ đuôi nói: "Có thể là vấn đề thời gian đó, lần này mấy cậu hôn lâu hơn xíu đi!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Liễu tiên vỗ đuôi thúc giục: "Nhanh lên, bọn mình thí nghiệm vài lần đi, thay đổi biến kiểm soát thử xem!"

Giỏi nhỉ, còn biết thay đổi biến kiểm soát nữa cơ.

Mạnh Thiểu Du liếc qua đuôi liễu tiên, lần nào cũng đập hăng say như này thì e rằng sàn nhà sẽ bị hắn phá tan tành mất thôi.

Cuối cùng Mạnh Thiểu Du và thầy Dư vẫn thử thay đổi biến kiểm soát theo lời liễu tiên.

Ban đầu là vài phút rồi tới hơn mười phút đồng hồ, đã thế còn hôn liền tù tì nữa, không chỉ có tai đạo trưởng Tiểu Mạnh đỏ lên mà miệng cũng bị hôn đến phát đau! Kết quả thì vẫn y vậy!

Ánh mắt liễu tiên dại ra một chút, sau đó lại kiên định nói: "Chúng ta làm tiếp —!"

"Đừng!"

Nhóc đạo trưởng cao giọng cắt lời hắn, cậu nhìn liễu tiên rồi nói: "Tôi biết lí do rồi."

Liễu tiên lập tức nhìn về phía cậu rồi hỏi: "Là gì vậy?"

Đạo trưởng Tiểu Mạnh bị hôn đến mức rưng rưng, cậu che miệng rồi nói: "Là do chuyển linh khí, khi đó tôi đã đưa linh khí sang cho anh ấy."

Mạnh Thiểu Du bèn kể lại chuyện có một luồng âm khí không chịu tản đi trong cơ thể Dư Giang Hòa, nên cậu phải thường xuyên dẫn linh khí sang. Chuyển linh khí là một hành động đi sâu vào tận linh hồn, có khi hơi thở mà liễu tiên ngửi thấy chính là nó.

Ánh mắt liễu tiên đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, buột miệng nói: "Chuyển linh khí kiểu gì thế, cho ta thử với!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Dư Giang Hòa: "..."

Đạo trưởng Tiểu Mạnh ra vẻ hoảng hốt mà nhìn liễu tiên đang phun lưỡi ra, nói một cách phẫn nộ: "Đây là bạn trai tôi!"

Ánh mắt Dư Giang Hòa lại bén nhọn hẳn lên: "Mi muốn thử với ai cơ?"

Lúc này liễu tiên mới nhận ra mình vừa nói gì, thấy hai người Mạnh Thiểu Du đều mang vẻ mặt cảnh giác, hắn tức giận nói: "Rõ ràng vấn đề là do các cậu gây ra mà, bình thường có ai phải hôn hít nhau để chuyển linh khí đâu!"

Tiếp đó hắn cố gắng níu lại chút danh dự cho mình: "Cho ta xem đó là hơi thở gì đi."

Mạnh Thiểu Du không nói gì, trông liễu tiên này có vẻ không thông minh lắm... Nhưng dù vậy thì hắn vẫn có lòng quan tâm đến Dư Giang Hòa.

Đúng như lời liễu tiên, không phải lúc nào chuyển linh khí cũng cần hôn, chỉ cần hai người có tiếp xúc và đối phương không kháng cự là được.

Còn về phương pháp hôn của Mạnh Thiểu Du lúc trước...

K-không phải vì trong mơ là như thế sao!

Giải quyết xong việc ngọn nguồn của mùi hương, liễu tiên cũng có hướng điều tra mới, hắn phất đuôi mình lên tay Dư Giang Hòa rồi chuyển linh khí sang. Hắn dựa vào kinh mạch mà tìm kiếm quanh hồn phách của Dư Giang Hòa một lượt, sau đó đúng là phát hiện ra một luồng âm khí như lời Mạnh Thiểu Du nói ở một ngóc ngách.

Luồng âm khí kia bị linh khí ép vào một góc trong hồn phách, đã thế còn cố làm hao mòn chỗ linh khí trước mặt nó một cách bất khuất.

Linh khí của liễu tiên phân ra một nhánh để tìm kiếm, nó tới gần một luồng hơi thở quen thuộc, song, đây lại không phải là do âm khí mang đến...

Hắn rút linh khí của mình về rồi quay đầu nhìn Mạnh Thiểu Du với vẻ mặt hoảng sợ: "Sao cậu không nói người yêu cậu là rồng!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cậu bình tĩnh lại, nghĩ bụng đúng là đầu óc của liễu tiên không ổn lắm, cậu nói: "Anh muốn xem giấy khai sinh của bạn trai tôi không?"

Mạnh Thiểu Du vừa nói vậy thì lực chú ý của liễu tiên cũng quay lại, hắn liếc nhìn Dư Giang Hòa lần nữa, tên này quả thực là một nhân loại.

"Nhưng trong cơ thể cậu ta có long khí."

Liễu tiên cũng không chịu nhận sai, nếu không phải rồng thì sao lại có long khí chứ!

Lúc kiểm tra, khi tới gần thì liễu tiên cảm nhận được long khí và âm khí trong cơ thể Dư Giang Hòa tụ lại cùng một chỗ. Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Long khí trên cột rồng biến mất lúc nào nhỉ?"

Liễu tiên nói ra một ngày mà không hề nghĩ ngợi, chuyện liên quan đến long khí thì hắn nhớ rất kĩ.

Mạnh Thiểu Du tính toán một phen rồi nói: "Đó là ngày ngay trước khi anh và tôi gặp nhau, có nghĩa là long khí biến mất trước rồi chúng ta mới gặp nhau."

Cậu vừa nói vậy thì liễu tiên cũng phản ứng lại.

"Ý cậu là, thứ ở bên trong cơ thể cậu ta là long khí đã biến mất trên cột rồng ư?"

Chỉ có như vậy thì mới giải thích được mọi thứ, dù sao thì Dư Giang Hòa cũng là một nhân loại nên không có khả năng sinh ra long khí. Suy cho cùng thì trước đó cũng không có yêu quái nào chỉ trỏ vào Mạnh Thiểu Du rồi bảo cậu có mùi thơm.

Chỉ có đám liễu môn cực kì nhạy cảm với hơi thở của rồng thì mới cảm nhận được long khí bị dính trên người cậu mà thôi.

Tuy không biết tại sao nó lại chạy vào cơ thể thầy Dư, nhưng Mạnh Thiểu Du cho rằng luồng long khí này chính là chỗ long khí trên cột rồng, nếu không thì cũng không có cách giải thích nào tốt hơn...

Liễu tiên trợn mắt nhìn Dư Giang Hòa, nói chính xác hơn là xuyên qua thân thể của anh để nhìn long khí. Hắn vô thức trườn xung quanh anh rồi trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Điều này cũng có thể giải thích lí do vì sao bầy cá lại vây xung quanh Dư Giang Hòa, suy cho cùng thì rồng vốn là loài thu hút sinh vật biển mà.

Dư Giang Hòa nghe xong thì cũng thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó thì anh lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh chóng, từ khi đi theo Mạnh Thiểu Du thì năng lực tiếp nhận của thầy Dư cũng tăng lên nhiều.

Liễu tiên nịnh nọt điên cuồng: "Không hổ là người đàn ông có long khí trong người!"

...Đủ rồi đó, dừng cái hành vi fan cuồng của anh lại đi!

Sau khi biết được nơi trú ẩn của long khí, Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi quyết định tạm thời vẫn để chỗ long khí này ở lại trong cơ thể thầy Dư. Thứ nhất là vì cách lấy long khí ra khá là phức tạp, cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.

Thứ hai là vì ngoại trừ long khí ra thì con rồng kia còn có long thể, đã thế cả hai đều đang mất tích. Nếu chỉ có một trong hai thứ thì cũng không thể làm gì được, vậy không bằng chờ đến khi tìm về được hết rồi hẵng hành động.

Ngoại trừ việc này, đồ án mà Mạnh Thiểu Du gửi trong nhóm WeChat cũng đã có tin tức.

Mấy ngày qua, những người ở trong nhóm chat đã tra không ít tư liệu, tuy chưa thể dịch ra được ý nghĩa của đồ án nhưng vẫn có thể xác định rằng — Đây là chữ viết của thầy pháp.

"Đây hẳn là chữ viết mà thầy pháp sáng tạo ra từ thời xa xưa, nhưng đã quá lâu rồi nên cũng không biết ý nghĩa chính xác là gì nữa."

"Xưa thật đó... Bây giờ mà vẫn còn thầy pháp ư?!"

Mạnh Thiểu Du cũng không ngạc nhiên lắm, thầy pháp là cách nói thời xưa, nói đúng hơn là huyền học khi chưa có hệ thống rõ ràng.

Song, sau này khi đạo phật được thành lập thì đã hấp thu toàn bộ pháp thuật và hệ thống hóa lại các phương pháp cổ xưa. Vì lẽ đó, sau khi đi vào nề nếp chỉn chu thì số lượng thầy pháp giảm đi nhiều.

Đạo giáo không bị hấp thu cũng yên lặng biến mất theo dòng thời gian, đã rất lâu rồi giới huyền học chưa nhìn thấy bóng dáng của các thầy pháp.

Mạnh Thiểu Du click mở sách cổ trong nhóm chat ra rồi bắt đầu trầm tư, cậu bỗng dưng nghĩ đến gã áo đen mà mình đã nhìn thấy dưới âm phủ.

Người đó chính là thầy pháp ư?

- -

"Diễn xuất bất ngờ của tân binh! Năng lực bạn trai bùng nổ!!"

"Ngôi sao mới đang lên? Tán gẫu với nhân vật mới nổi gần đây, bạn không yêu kĩ thuật diễn xuất này ư?"

"Được gọi là thầy Dư nhí, song cậu ấy lại trả lời..."

Mạnh Thiểu Du nghe Diệp Hòa Phong lải nhải mấy phút liền, mãi hắn mới dừng miệng, nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Cậu nhìn cái tên tân binh này mà xem, đúng là lớn lối thật đấy!"

Ân Tinh Uyên là một diễn viên nhỏ bé mới ra mắt gần đây, song vì có vận may tuyệt vời nên bộ phim đầu tiên của anh ta bỗng hot lên, bây giờ đâu đâu trên mạng cũng thấy thảo luận về anh ta.

Khán giả bị lừa gạt bởi các "diễn viên" bình hoa di động đã lâu, bây giờ một tân binh có diễn xuất đúng mực và cả ngoại hình đột nhiên xuất hiện, đương nhiên là họ phải mừng rỡ không thôi.

Giới giải trí đã ngột ngạt lắm rồi, không ai dám xem thử gì khác ngoại trừ phim của người quen, vậy nên tân binh này vừa xuất hiện đã được mọi người dõi theo chăm chú.

Thậm chí còn có người tung hô anh ta lên ngang hàng với Dư Giang Hòa nữa.

Thật ra Mạnh Thiểu Du không có vấn đề gì với chuyện này, chỉ là một tên mặt dày thôi mà, ai nói mà chẳng được chứ! Nhưng có làm được hay không lại là một chuyện khác.

Diệp Hòa Phong thấy cậu không thèm để ý thì lại đưa điện thoại đến trước mặt cậu rồi chỉ vào, nói: "Cậu nghía qua thử đi!"

Mạnh Thiểu Du bị đánh bại bởi cái tính hóng hớt của hắn, đành phải ngó qua một cách bất đắc dĩ, tiếp đó cậu sững sờ nhìn ảnh chụp trong di động.

Trong điện thoại là ảnh chụp khi Ân Tinh Uyên nhận phỏng vấn. Ân Tinh Uyên ở trong bức ảnh có một hình xăm trên cổ, hình vẽ đó chính là đồ án mà bọn họ tra được lúc trước!

Mạnh Thiểu Du nhấn mở video phỏng vấn mà Weibo này share.

"...Tất cả mọi người đều đang so sánh cậu và thầy Dư, cậu cảm thấy như thế nào?"

Gương mặt Ân Tinh Uyên mang theo nụ cười, hình xăm trên cổ làm tôn lên làn da trắng muốt của anh ta, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ tự tin và hăng hái: "Thầy Dư là một tiền bối mà tôi kính nể, nhưng tôi tin rằng mình chắc chắn không hề thua kém anh ấy. Tôi chờ mong ngày được đối diễn với thầy Dư."

Mạnh Thiểu Du rũ mắt, cậu xem đi xem lại video phỏng vấn của Ân Tinh Uyên, không hiểu sao mà trong lòng cậu lại nảy sinh một suy nghĩ.

Cậu nghĩ Ân Tinh Uyên chính là cái gã bận đồ đen kia!

Không biết có phải là do mọi người rất mong chờ màn đụng độ của Dư Giang Hòa và Ân Tinh Uyên hay không, mà khách mời của chương trình talkshow Trương An Sinh đưa đến lại chính là Ân Tinh Uyên.

Người xem thấy vậy thì gào thét bảo ê-kíp muốn tạo drama!!

- -

Tại hậu trường chương trình, Mạnh Thiểu Du và thầy Dư đang chuẩn bị trong phòng hóa trang thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Ân Tinh Uyên bước vào từ bên ngoài.

Mạnh Thiểu Du khẽ nhíu mày, Ân Tinh Uyên bèn cười nói: "Chào thầy Dư! Xin hỏi bây giờ thầy có bận không? Tôi vào tâm sự và nói chuyện với anh một chút được không ạ?"

Dư Giang Hòa nhìn anh ta một cái rồi nói: "Tùy."

Tuy là phòng hóa trang nhưng dù sao thì cũng là nơi làm việc, hậu trường cũng là nơi có nhiều người lui tới nên họ không cần phải lo lắng đối phương sẽ làm ra chuyện gì.

Ân Tinh Uyên bèn cười hì hì rồi bước vào, anh ta xoay người đóng cửa phòng hóa trang lại, sau đó liếc qua Dư Giang Hòa rồi thở dài một tiếng: "Thật đáng tiếc, lần trước vẫn chưa thành công."

Mạnh Thiểu Du lập tức ra vẻ cảnh giác nhìn hắn.

Ân Tinh Uyên đã biết về năng lực của cậu đạo trưởng trẻ tuổi này, hắn bèn đứng cách họ một khoảng rồi xua tay nói: "Không cần cảnh giác như thế đâu."

"Tôi chỉ đến nghía qua một chút thôi."

Hắn nhìn Dư Giang Hòa, cười nói: "Cảm giác bị âm khí ăn mòn thế nào? Chắc là khổ sở lắm nhỉ."

Dư Giang Hòa nhìn hắn một cái, không ngờ hắn ta lại tự để lộ thân phận thật.

Ân Tinh Uyên muốn nhìn xem anh có phản ứng như thế nào. Người khác càng đau khổ, càng nóng nảy thì hắn lại càng cảm thấy thích thú.

Sau đó hắn lại nghe Dư Giang Hòa đáp một cách lạnh nhạt: "Sao, đến đòi tiền mai mối à?"

Ân Tinh Uyên: "..."

???



Hết chương 59.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.