Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 27: Chương 27: Cá kho chua ngọt




Cơm tối tổng cộng chỉ có ba người ăn, mà cô đã ở trong phòng bếp vừa bận rộn vừa khóc hơn một tiếng, làm một đống thức ăn bày lên bàn.

“Tiểu Đông à,” Cô vừa gạt nước mắt vừa chỉ thức ăn trên bàn, “Xem, đều là đồ con thích ăn, bao năm như thế ở bên ngoài một mình, cũng không ai nấu cho con…”

“Con…thích ăn thịt thật đấy…” Thẩm Đông rất xúc động nhìn một bàn đầy ắp thịt, ngay một chút màu xanh cũng không thấy, hắn hơi giật mình, mình trước đây thích ăn thịt vậy cơ à? Ở trên đảo thời gian dài, giờ hắn thích nhất là thức ăn từ lá xanh, có lúc nhìn lá cây trên đảo còn muốn giật xuống cắn hai miếng.

“Có thể không chắc, ăn xả láng,” Cô gắp cho hắn một miếng sườn to, lại vừa lau nước mắt vừa gắp hai miếng cho Tào Mộc, “Con là Tào Mộc đúng không, ngại thật, hôm nay cô xúc động quá.”

“Cảm ơn cô,” Tào Mộc cười rất lễ phép, cúi đầu bắt đầu gặm sườn, cậu không thích ăn rau xanh như Thẩm Đông, cậu thấy sườn ăn rất ngon.

Thẩm Đông giật vài tờ khăn giấy đưa cho cô, mà cô cầm giấy rồi lại càng khóc dữ dội hơn, Thẩm Đông đành phải đặt cả hộp giấy ăn cạnh tay cô.

“Tiểu Đông à, con nói đi, mấy năm nay con chạy đi đâu?” Cô vừa gạt nước mắt vừa hỏi, “Sườn ăn ngon không? Nếm thử thịt kho tàu đi, con thích ăn nhất mà, Tào Mộc à con cũng ăn đi.”

“Không cần bắt chuyện với cậu ấy đâu,” Thẩm Đông nhìn qua Tào Mộc, trạng thái Tào Mộc trông vẫn ổn, không thấy uể oải gì, ăn cũng rất vui vẻ, “Cô, cô béo lên à.”

“Đây là gầy rồi đấy, ngày nào cô cũng đi khiêu vũ gầy đi không ít,” Cô vừa tiếp tục lau nước mắt vừa cười, “Mau nói với cô, mấy năm nay con đều ở đâu?”

“Trên một hòn đảo phía nam.” Thẩm Đông trả lời rất đơn giản.

“Trên đảo?” Cô sửng sốt, đau lòng đưa tay ra sờ lên mặt hắn, “Ở trên đảo làm gì, con xem đi, vốn đã chẳng trắng, giờ lại càng đen.”

“Trên đảo có một ngọn hải đăng, trông coi hải đăng,” Thẩm Đông cười, vỗ lên tay cô, “Hoàn cảnh được lắm, không khổ.”

“Vậy mà không khổ được à!” Nước mắt cô liền lăn xuống, “Từ nhỏ đã chẳng phải chịu khổ gì, con không biết sau khi con chạy mất rồi, cả nhà lo đến thế nào đâu, tìm thế nào cũng không tìm được, con nói xem lúc đó…. Lúc đó mới vừa xảy ra chuyện, con lại chẳng chịu nói năng gì, ra ngoài rồi nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ!”

“Con xin lỗi,” Thẩm Đông đặt đũa xuống đi qua ôm lấy cô, “Là con không hiểu chuyện.”

“Đừng nói đừng nói nữa,” Cô ôm lấy hắn, “Về rồi là tốt rồi, không sao là tốt rồi, còn có thể nói được rồi.”

“Anh ấy không nói được à?” Tào Mộc hơi kinh ngạc hỏi cô, “Anh ấy là nói lắp thôi mà, giờ không nói lắp nữa.”

“Hai năm sau khi nhà xảy ra chuyện nó đều không nói câu nào,” Cô nhắc tới việc này là lại buồn, “Chuyện gì cũng không chịu nói câu nào, ai nói chuyện với nó cũng không để ý…”

“Cậu ăn đi, đừng nghe,” Thẩm Đông chỉ vào bát Tào Mộc, “Nhanh ăn đi, giờ cũng chỉ còn cậu muốn ăn thôi.”

“Ừ.” Tào Mộc không truy hỏi nữa, cúi đầu ăn tiếp.

“Đây là bạn trên đảo của con đúng không,” Cô ẩn Thẩm Đông về trên ghế, “Cũng đen như con.”

“Cậu ấy còn đen hơn cả con nữa,” Thẩm Đông cười, Tào Mộc cả ngày không mặc quần áo vòng tới vòng lui, phơi cho đen rất đều.

“Đúng rồi, chuyện con quay về cô còn chưa nói với bà con nữa, bà con dễ xúc động quá, cô sợ nói trong điện thoại bà lại không thở nổi mất,” Cô cuối cùng cũng vừa lau nước mắt vừa ăn cơm, “Ngày mai đưa bà đến bệnh viện rồi hẵng nói với bà.”

Nhắc tới bà nội, tay Thẩm Đông đang cầm đũa run lên một cái, không phản đối gì đề nghị hơi làm quá của cô, hắn chỉ gật đầu: “Vâng, sức khỏe của bà vẫn ổn chứ cô?”

“Vẫn khỏe, chỉ là hay xúc động thôi, Tết đi mua thức ăn thấy rẻ quá cũng xúc động không chịu được, chê làn đựng thức ăn nhỏ quá liền chạy một mạch về nhà mang xe đẩy đi, kết quả là ngã trật chân,” Cô cười nói, “Sức khỏe vẫn ổn, lần này con về, còn có thể khỏe lên.”

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Đông giúp cô dọn bàn, Tào Mộc ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem tivi, Thẩm Đông hơi lo lắng lén lút chạy tới nhà tắm liếc mắt vào nhìn, nhìn thấy bồn tắm nhỏ bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tắm à?” Cô không biết từ lúc nào đã đến phía sau hắn.

“A!” Thẩm Đông sợ hết hồn, nhanh chóng quay người, “Không sao, không cần vội, để con rửa bát.”

“Con đừng có xía vào nữa, con rửa bát làm sao được,” Cô ngăn hắn lại, “Con đi rửa ráy đi, đi cả đường mệt rồi đúng không? Vào ngâm trong bồn đi, đi đi.”

“Để Tào Mộc tắm trước đi, con ngồi nói chuyện với cô một lúc,” Thẩm Đông đứng bên cạnh bồn rửa bát không chịu đi, hắn một phần là muốn để cho Tào Mộc từ từ trước, một phần là muốn cùng cô nói chuyện một lúc, sau khi ký ức bị hắn mạnh mẽ chôn sâu mấy năm nổi lên mặt nước, mọi tưởng niệm của hắn đều bùng nổ ra.

Cảm giác ở bên cạnh người thân yêu là dễ dàng nói chuyện này, khiến hắn cảm nhận được ấm áp.

Tào Mộc rất nghe lời, cầm quần áo đi ngâm bồn tắm, nửa tiếng vẫn chưa ra, cô còn thấy hơi lạ: “Thằng bé này ngủ rồi à? Ngâm lâu quá không tốt cho sức khỏe, cô mới vừa bảo nó ngâm nước nóng nó lại không chịu, ngâm nước lạnh lâu như vậy lại bị cảm.”

“Để con…đi xem xem.” Thẩm Đông đứng lên, đây căn bản là thời gian Tào Mộc ngâm mình bình thường.

“Con xem cái gì, người ta tắm gội mà con còn vào xem?” Cô đập một cái lên lưng hắn.

“Không sao, bọn con ở trên đảo lâu như vậy,” Thẩm Đông thuận miệng nói một câu, “Cậu ấy cũng không phải con gái.”

Thẩm Đông kề sát tai lên cửa phòng tắm lắng nghe, bên trong không có tiếng động gì, hắn giả vờ hắng giọng gọi một tiếng: “Tào Mộc, cậu tắm xong chưa? Lâu vậy cẩn thận lại bị cảm.”

Bên trong không có ai đáp lại, hắn đẩy cửa phòng tắm ra, không khóa.

Tào Mộc dựa vào trong bồn tắm, đang nhìn chằm chằm tay mình ngẩn ngơ, phát hiện có người đi vào, cậu nhanh chóng trượt người xuống nước, qua mấy giây mới lại ló đầu ra từ dưới nước, nhỏ giọng nói: “Là anh à, làm tôi sợ mất một lúc.”

“Đương nhiên là tôi, chẳng lẽ cô tôi lại vào xem cậu tắm thế nào,” Thẩm Đông hạ thấp giọng, đóng cửa phòng tắm lại, đi tới bên cạnh bồn xoa tóc cậu, “Sao thế, cô tôi sợ cậu bị cảm đấy.”

“Dễ chịu, không cảm được,” Tào Mộc cười, kéo tay hắn qua, hôn một cái lên đầu ngón tay hắn, “Giờ tôi ra ngay.”

“Ừ,” Thẩm Đông không biết có phải là mình nhạy cảm hay không, hắn vẫn luôn cảm thấy Tào Mộc cười không giống ngày thường lắm, trông như thể có chuyện gì trong lòng, hắn ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú lên mặt Tào Mộc, “Cậu không sao chứ? Sao tôi lại cảm thấy cậu…”

“Không sao,” Tào Mộc đứng lên, hắt nước đầy mặt Thẩm Đông, “Chỉ là bồn tắm bé quá.”

“Cậu đen lắm rồi đấy, bé cá đen.” Thẩm Đông cũng đứng dậy, chọc một cái lên hông Tào Mộc, hắn vẫn luôn yêu thích đường nét trên thắt lưng Tào Mộc.

“Buồn,” Tào Mộc cười tránh đi, cũng trở tay chọc một cái lên bụng hắn, “Anh béo lên.”

“Vậy à?” Thẩm Đông ấn lên bụng mình, “Chắc là gần đây dinh dưỡng đầy đủ quá.”

“Còn béo nữa đến lúc anh xuống xem san hô sẽ bị chìm xuống đáy mất,” Tào Mộc lấy khăn bông lau tóc lung tung, “Bụng nặng quá.”

“Cút!” Thẩm Đông tét một cái lên tay cậu.

“Lại đánh!” Tào Mộc dùng sức đá nước lên, bắn tóe lên cả người Thẩm Đông.

“Cậu không phải chịu để tôi đánh à!” Thẩm Đông cười, lại đập cho cậu một cái nữa.

“Tôi đánh lại đấy, cũng có nói anh nói lắp đâu.” Tào Mộc lườm hắn.

“Cậu có gan thì đánh lại cho tôi xem nào,” Thẩm Đông đưa tay ra chọc chọc lại tay cậu.

Tào Mộc một phát đã tóm được cánh tay Thẩm Đông còn chưa kịp thu lại, kéo mạnh hắn vào trong bồn tắm: “Xem đi!”

Thẩm Đông không để ý, bị cậu kéo như vậy, cứ thế ngã sấp mặt xuống vào trong bồn tắm.

Tào Mộc nhảy ra ngoài bồn tắm, mặt vui vẻ nhanh chóng tròng quần áo lên người.

“Tiên sư cậu!” Thẩm Đông chật vật đứng lên, cả người đã ướt đẫm, hắn chỉ vào Tào Mộc, “Con cá tép riu kia cậu cứ chờ đấy, cậu có giỏi thì đừng có biến về cá nữa, cậu dám biến về tôi dám bắc nồi lên nấu cậu.”

“Anh không nỡ.” Tào Mộc cười, trả lời, mặt rất tự tin.

“…Có gì mà không nỡ,” Thẩm Đông bước ra khỏi bồn tắm, “Cá chua cay, cá chua ngọt, nếu không thì tẩm ít bột rán lên cũng được.”

“Thật không?”

“Ừ, thật,” Thẩm Đông nghiêm túc gật đầu, đang định tiếp tục kể tên món ăn ra, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Tào Mộc biến mất, đang nhìn chằm chằm hắn sững sờ, hắn lập tức ngừng lại, lao tới ôm lấy Tào Mộc, “Ôi, tôi đùa thôi mà, cậu đừng nhìn tôi như thế.”

Tào Mộc không nói gì, chỉ gác cằm lên vai hắn im lặng.

Điều này khiến Thẩm Đông nóng ruột, cố dùng sức xoa mạnh lên lưng Tào Mộc: “Cục cưng, làm cậu sợ rồi à? Tôi không phải chỉ đùa linh tinh vậy thôi à, cậu đừng nghĩ là thật chứ, tôi làm sao nỡ được, cậu rơi mất miếng vẩy thôi tôi đã đau lòng nửa ngày rồi, làm sao mà ăn cậu được, còn ăn được nhiều món như thế…”

“Chưa được ăn cá chua ngọt bao giờ cả, biết làm không?” Tào Mộc nói.

“A?” Thẩm Đông nâng mặt cậu tới trước mắt mình, “Cái gì?”

“Biết làm cá chua ngọt không? Anh ấy.” Tào Mộc cười.

“Cậu không giận nữa à?” Thẩm Đông thấy nét cười trong mắt Tào Mộc.

“Vốn cũng có giận đâu, chỉ muốn thử xem tôi như vậy anh sẽ phản ứng thế nào thôi,” Tào Mộc gỡ tay hắn ra, rồi tiếp tục đặt cằm lên vai hắn, nhắm mắt lại, “Vẫn là không nỡ mà.”

“Tào Mộc,” Thẩm Đông đẩy cậu ra, nắm lấy cằm của cậu lắc lắc, “Tôi phát hiện ra cậu học xấu.”

“Không,” Tào Mộc cười, trong ánh mắt lại lóe lên bất an, “Tôi chỉ sợ anh không để ý tới tôi, không ở bên tôi nữa.”

Thẩm Đông mới vừa định nói, cửa phòng tắm đã bị gõ ra tiếng, giọng nói hơi lo lắng của cô vang từ ngoài cửa vào: “Tiểu Đông à, hai đứa làm gì thế? Bị ngã à?”

“Không!” Thẩm Đông nhanh chóng buông tay ra, nhảy qua mở cửa phòng tắm ra.

“A, đây là…” Cô nhìn quần áo hắn ướt sũng liền ngây người.

“Anh ấy ngã vào.” Tào Mộc chỉ bồn tắm.

Cô trợn tròn hai mắt: “Ôi, cái thằng này, lớn thế này rồi vẫn còn đứng không vững.”

“Không sao, dù sao chốc nữa cũng phải tắm mà,” Thẩm Đông cười, cảm thấy tai mình cũng nóng lên rồi, “Để Tào Mộc ngủ trước đi, cậu ấy lớn như vậy còn chưa xa nhà bao giờ, dằn vặt mệt mỏi.”

“Được được, giường dọn sẵn rồi, đừng bật điều hòa thấp quá, cẩn thận cảm…”

Thẩm Đông tắm xong lại hàn huyên với cô thêm một tiếng, cô vừa khóc một trận xong, nói chuyện gì cô nghe xong cũng đều khóc được, ngay cả lúc Thẩm Đông nói cho cô biết lúc bảo trì hải đăng phải leo lên, cô cũng khóc mất một lúc lâu, nói là ngộ nhỡ gió mạnh thổi ra ngoài biển thì phải làm sao bây giờ.

“Đứa bé này, con khổ quá,” Cô lại liên tục xoa đầu hắn, “Ôi, muộn lắm rồi, thôi con mau đi ngủ đi, hai đứa ngủ cái giường kia có chật không? Không thì để cô kê thêm cái giường khác cho?”

“Không cần, không sao, đừng vất vả nữa, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi,” Thẩm Đông suýt nữa định nói giường đôi chẳng to hơn giường này mấy hai đứa bọn con cũng đã chen chúc rồi.

“Vậy con ngủ đi, ngủ cho ngon vào,” Cô vỗ vai hắn, “Ôi, khổ quá…”

Lúc Thẩm Đông vào phòng, Tào Mộc đã trùm kín chăn ngủ say, hắn không bật đèn, nhẹ tay dùng chân đóng cửa lại sau đó lần mò bò lên giường.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Tào Mộc mới ngủ say được, Thẩm Đông không muốn đánh thức cậu, nhưng hắn đã thử bốn lần rồi mà vẫn không thể kéo được một cái chăn bông khác bị đè dưới mông Tào Mộc ra, khiến hắn vô cùng phiền lòng.

“Cậu là cá thật à, không phải heo?” Thẩm Đông nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Đang định xuống giường mở tủ xem còn thứ gì đắp được nữa không, Tào Mộc trở mình, mơ màng nói một câu: “Thẩm Đông!”

“Ơi.” Thẩm Đông nhanh chóng nhỏ giọng đáp lại, nắm lấy tay Tào Mộc.

“Anh đi đâu vậy?” Tào Mộc kéo hắn vào trong lồng ngực mình, gác một chân lên bụng hắn.

“Không đi đâu cả,” Thẩm Đông nằm xuống, kéo chăn bông trên người Tào Mộc qua đắp lên, nhẹ nhàng xoa lên đùi cậu, “Nói chuyện với cô tôi một lúc, đánh thức cậu rồi à?”

“Cô anh?” Tào Mộc mở mắt ra, theo tia sáng của đèn đường ngoài cửa sổ nhìn hắn.

“Ừ.”

“Cô anh là ai?” Tào Mộc rất mơ màng sững sờ, “Chúng ta đang ở đâu đây?”

“….Ở nhà cô tôi, hôm nay vẫn luôn khóc lóc nấu cơm cho chúng ta chính là cô tôi, không nhớ ra à?” Thẩm Đông cười.

“Không nhớ, nấu cơm sao lại phải khóc.”

“Bởi vì cô nhiều năm lắm rồi không gặp tôi, đã nghĩ rằng tôi xảy ra chuyện gì rồi, hôm nay cậu chịu không ít mà,” Thẩm Đông đưa tay lên xoa bụng Tào Mộc, “Đều không nhớ à?”

“Ừ,” Tào Mộc nhắm mắt lại, “Sờ thêm một lúc đi, thích lắm.”

“Thôi, cậu ngủ đi, biết đâu ngày mai lại nhớ ra được.” Thẩm Đông xoa qua lại bụng cậu.

Thẩm Đông không biết mình đã xoa bao lâu, bên trong tiếng hít thở của Tào Mộc, hắn cũng từ từ mơ màng đi, qua bao nhiêu năm, dường như đây là lần đầu hắn có cảm giác yên tĩnh chân thật như vậy, lúc ở trên đảo hắn vẫn cảm thấy bản thân bình tĩnh, hiện giờ mới nhận ra được, như này mới thật sự bình tĩnh.

“Thẩm Đông,” Tào Mộc giật người, gọi hắn, “Tôi nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra gì?” Thẩm Đông tiếp tục xoa lên bụng cậu.

“Nhớ ra cô anh là ai rồi,” Tào Mộc nhích lại gần người hắn, chôn mặt vào trong hõm vai hắn, “Cô là ai?”

“Cô à, cô là em gái của bố.”

“Tôi không có cô.” Trong giọng nói Tào Mộc đột nhiên có chút cô đơn.

Thẩm Đông không nói gì, chỉ nghiêng người sang ôm cậu, hắn đột nhiên hiểu được tại sao mình lại thấy Tào Mộc hôm nay có gì đó khác ngày thường.

Người thân trong trí nhớ Tào Mộc, chỉ có ông nội và chị gái.

Mà hiện giờ, hai người họ, cũng đã không còn trong cuộc sống của cậu nữa.

“Cậu có tôi mà,” Thẩm Đông hôn một cái lên trán Tào Mộc.

“Ừ,” Tào Mộc ôm chặt lấy hắn, “Anh có không để ý tới tôi không?”

“Không đâu, sao lại không để ý đến cậu được.” Thẩm Đông vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của Tào Mộc.

“Vậy…anh còn về không?” Tào Mộc nói bằng giọng buồn bã.

“Hả?”

“Về đảo không?” Tào Mộc thở dài, “Trước đây anh vẫn luôn ở trên đảo, là bởi vì không nhớ rõ những chuyện này đúng không.”

Thẩm Đông hơi dừng lại, Tào Mộc vẫn luôn suy nghĩ chuyện này sao?

Nói thật, hắn còn chưa hề nghĩ tới chuyện đó, lên đảo là công việc, công việc làm bảy năm, kể cả hiện giờ hắn đã đào lên tất cả ký ức bị chôn chặt, muốn lập tức có thể từ cuộc sống đơn điệu mà lại bình tĩnh trên hải đảo trở về thành thị tấp nập người đến người đi, đối với hắn, không thể đơn giản như chuyện nói lắp được.

“Đó là công việc của tôi mà, sao có thể nói không về là không về được,” Thẩm Đông sờ lên mặt Tào Mộc, “Tôi sẽ về.”

“Vậy sau này thì sao?”

Thẩm Đông nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc liền ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên.

Nếu như không phải Tào Mộc vẫn luôn truy hỏi hắn như vậy, hắn sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này ngay lập tức, phần nhiều tâm tư của hắn vẫn đang đặt lên chuyện xúc động bất ngờ tìm lại được người thân cứ ngỡ đã mất đi rồi, cả nhà cô, rồi bà nội, thế nhưng bây giờ, hắn không thể không đưa ra quyết định ngay lúc này.

“Tôi sẽ ở bên cậu,” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc, ngón tay nhón một cái lên môi cậu, “Cả đời đều sẽ ở bên cậu.”

“Thật?” Hai mắt Tào Mộc sáng lên, cũng ngồi dậy.

“Thật, bất kể có thế nào đi nữa, tôi cũng đều sẽ ở bên cậu.” Thẩm Đông gật đầu, trong giây lát này, hắn đột nhiên nhận ra, e là bản thân để ý Tào Mộc nhiều hơn trong tưởng tượng lắm.

“Vậy nếu như tôi vẫn luôn là một con cá, anh cũng sẽ ở bên tôi sao?” Tào Mộc cười hỏi, tâm trạng thoạt nhìn đã tốt lên nhiều.

“Ừ, nhưng cậu không được bơi đi lung tung, tôi sợ không tìm được cậu.” Thẩm Đông gật đầu.

“Không, tôi vẫn luôn ở chỗ san hô thôi.” Tào Mộc cũng gật đầu lia lịa.

“Vậy được rồi, ngủ đi.” Thẩm Đông vỗ lên mặt cậu.

“Thế tôi thì sao, anh muốn tôi làm gì không? Nấu cơm cho anh? Giặt quần áo cho anh?”

“Không cần mấy chuyện đó,” Thẩm Đông suy nghĩ, “Không thì cậu uống thêm một ít não bạch kim* đi, đừng lại quên mất tôi là ai nữa.”

*tên một loại thuốc bổ cho trí não nổi tiếng

“Sẽ không quên anh đâu,” Tào Mộc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đập một cái lên chân mình, “Không thì anh cứ thả tôi vào trong bể cá đi, như vậy thì kể cả có ngày nào đó tôi quên mất anh đi nữa, cũng sẽ không chạy lung tung.”

Thẩm Đông ngây người.

Cả buổi tối, cô khóc trước mặt hắn thành như vậy, hắn đều kìm nén được nước mắt, mà một câu nói này của Tào Mộc lại khiến cho nước mắt hắn suýt nữa đã òa ra.

Hắn nhào tới ôm lấy Tào Mộc, hôn lung tung lên mặt cậu.

Tào Mộc bị hắn hôn không phản ứng lại kịp, nhưng vẫn ôm lấy eo hắn.

Thẩm Đông đè mạnh Tào Mộc xuống giường, dùng sức vừa hôn vừa xoa lên mặt lên cổ lên ngực cậu, hô hấp của Tào Mộc chẳng mấy chốc đã trở nên dồn dập: “Anh làm sao thế?”

“Không biết,” Thẩm Đông ngồi dậy, kéo quần Tào Mộc xuống một cái.

———————————————————————

“Nấu cơm cho anh? Giặt quần áo cho anh?” Tào Tiểu Ngư muốn làm cô vợ nhỏ rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.