Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 5: Chương 5: Ha ha, ha, ha ha ha






“Tào Mộc?” Thẩm Đông ngồi dậy, mở cửa sổ ra, ngủ một giấc tỉnh lại nhìn thấy Tào Mộc, vẫn có một cảm giác không được chân thực cho lắm.

“Tôi gõ lâu lắm rồi đấy,” Tào Mộc cười, nhoài người trên bệ cửa sổ, đưa tay tới trước mặt hắn, “Này.”

“Cái, cái gì đây?” Thẩm Đông lùi lùi về phía sau, ngón tay Tào Mộc nắm lại, mà hắn không thấy rõ là nắm gì, trở tay lại giật đèn bên giường, đèn trong nhà sáng lên.

“Vảy, anh không phải muốn xem à?” Tào Mộc giơ giơ tay lên.

“À.” Thẩm Đông đưa tay ra, Tào Mộc rất cẩn thận đặt một mảnh vẩy nho nhỏ vào lòng bàn tay hắn.

Thẩm Đông cầm lấy mảnh vảy, đi tới dưới ánh đèn nhìn qua, phân biệt vòng tròn đồng tâm ở phía trên.

Sau khi nhìn rõ rồi, hắn có hơi không nói ra được, cái cách đoán tuổi này dùng trên người Tào Mộc hình như…

“Bao nhiêu tuổi?” Tào Mộc vẫn đang nhoài người trên bệ cửa sổ, mong đợi hỏi.

“Ba.” Thẩm Đông xuống giường, đi qua mở cửa chính, ra hiệu cho Tào Mộc vào nhà.

Tào Mộc hào hứng vô cùng, chạy chậm vào trong nhà, “Ba? Ba tuổi?”

“Ừ.” Thẩm Đông đặt vảy lên trên bàn, ba chủi.

“Thế anh bao nhiêu tuổi?” Tào Mộc cũng không có cảm xúc gì với kết luận mình chỉ có ba chủi cả, trông còn rất vui vẻ.

“Nhị, nhị…”

“Nhị tuổi? Vậy là nhỏ hơn cả tôi!” Tào Mộc nói to.

Thẩm Đông nhắm mắt lại hít vào một hơi, vốn định sửa lại cho Tào Mộc không được gọi là nhị tuổi, mà nói là hai tuổi mới đúng quy tắc, nhưng vấn đề rõ ràng không phải nằm ở nhị tuổi có đúng hay không, hắn chỉ vào Tào Mộc: “Im, im đi đã.”

“Ừ.”

“Hai mươi lăm.” Thẩm Đông nói.

“A? Bao nhiêu?” Tào Mộc ngây người.

Có thể nhìn ra được Tào Mộc không có khái niệm gì về tuổi tác, nhưng cũng biết hai con số này cách nhau hơi xa.

Tào Mộc cau mày suy nghĩ một lúc: “Kém 22 cơ à, không thể nào? Anh có biết xem không đấy?”

Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.

Dưới tình huống không bị ăn không bị bắt không bị ốm, tuổi thọ của cá hề khoảng tầm hơn mười năm, kể cả giờ Tào Mộc là con cá già đi nữa, cậu ta cũng chỉ có mười mấy tuổi mà thôi.

Thẩm Đông cũng lười giải thích với cậu ta nhiều như vậy, đây không phải chỉ nói hai ba câu là nói rõ được, lại còn nói lắp liên tục, Thẩm Đông còn sợ chính hắn nói đến phía sau sẽ quên luôn mình trước đó đã nói gì.

Hắn cầm mặt đồng hồ qua nhìn giờ, đoán xem giờ khoảng mấy giờ, hắn phải đến phòng trực, lúc chú Trần không ở đây, hắn gần như cả ngày đều ở trong ngọn hải đăng, phòng ngừa có chuyện gì đột xuất.

“Sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?” Tào Mộc không nghĩ ra được.

Thẩm Đông cầm một bộ quần áo sạch, định tắm qua rồi qua hải đăng trực.

“Anh đi làm gì đấy?” Tào Mộc đi theo hắn ra ngoài.

“Dội.”

“Dội cái gì?”

Dội người chứ còn có thể dội cái gì nữa? Thẩm Đông thở dài quay đầu lại nhìn cậu ta, lại tiếp tục đi ra ngoài: “Người.”

“Dội người? Sao lại phải dội người, ngâm người trong biển không phải là được rồi à.” Tào Mộc hơi không hiểu.

Thẩm Đông giờ mới nhớ ra, Tào Mộc cả ngày đều ngâm mình trong biển, không dội lại người không khó chịu à? Hắn dừng bước, hơi ngạc nhiên trở tay lại định sờ lên cánh tay Tào Mộc.

“Lại đánh à!” Tào Mộc sợ hết hồn, cùng lúc hắn đưa tay tới liền lùi về sau.

“…Không.” Thẩm Đông vừa mới chạm lên thắt lưng cậu ta, Tào Mộc đang không mặc áo, hắn hơi giật mình phát hiện ra trên người Tào Mộc rất nhẵn mịn, hoàn toàn không giống như vừa ngâm nước biển lên.

Vì là cá chứ không phải người à?

“Ay!” Tào Mộc cười, kêu một tiếng liền tránh ra, “Buồn.”

Thẩm Đông nhìn Tào Mộc như vậy, cũng cười theo, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy người nào sợ buồn đến vậy, mới chỉ chạm có một cái đã phản ứng mạnh đến thế.

“Anh cười à!” Tào Mộc liếc mắt nhìn hắn, kêu to, bộ dạng như thể đột nhiên phát hiện ra Thẩm Đông thật ra là con bạch tuộc.

“Tôi…” Thẩm Đông không thèm để ý tới cậu ta, cầm quần áo vòng tới phòng tắm phía sau nhà, đóng cửa lại trước mũi Tào Mộc.

“Sao lại đóng cửa vào, không thấy người nói chuyện còn gì vui nữa,” Tào Mộc dựa vào cửa nói vọng vào bên trong, “Vì không mặc quần áo à? Không thể cho người khác nhìn à? Nhưng mà anh cũng nhìn tôi mà…”

Thẩm Đông đột nhiên mở cửa ra, quăng mạnh khăn bông ướt trong tay về phía mặt Tào Mộc cho mặt cậu ta ướt đầy nước, sau đó đóng cửa lại: “Im đi!”

“Tính tình anh tệ quá.” Tào Mộc lau nước trên mặt, không nói nữa, ngồi xổm bên ngoài cửa nghe tiếng nước, qua một lúc mới như thể nhớ ra gì đó, đưa tay lên gõ gõ cửa, “Thẩm Đông, anh cười một lần nữa cho tôi nghe thử đi, cười ha ha ha ha ha như này này.”

“Để làm gì.” Thẩm Đông ở bên trong dùng giọng bực bội hỏi một câu.

“Ha ha ha ha ha ha,” Tào Mộc ha ha mấy tiếng, rồi gõ lên cửa, “Cười như vậy anh có nói lắp không, ha ha, ha, ha ha ha…”

Tào Mộc đang ngoác miệng ha ha ngoài cửa, cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Đông cả người trần truồng, dùng khăn mặt che lại phía dưới lao ra, đạp một cái lên bả vai cậu.

Tào Mộc không phòng bị gì, dù Thẩm Đông dùng chân trần đạp, nhưng lại đạp rất mạnh, một phát đạp này, chặt chẽ vững vàng, không hề lãng phí chút lực nào đá lên vai cậu.

“Au!” Tào Mộc bị đạp ngã lăn ra đất, đợi tới lúc cậu xoa vai nhảy dựng lên, Thẩm Đông đã lui vào trong phòng tắm chuẩn bị đóng cửa.

Cậu xông tới đẩy cửa: “Không cho đóng!”

Thẩm Đông không thèm để ý tới cậu, chỉ để ý đẩy cửa ra ngoài, mà đẩy hai lần lại phát hiện ra không đẩy nổi, hắn một tay cầm khăn che lại mình, một tay đẩy cửa không dùng được sức, không thể làm gì khác hơn là dựa lưng lên cửa đẩy ra bên ngoài.

“Sao mà cứ đánh người ta!” Tào Mộc hô to.

Thẩm Đông đẩy cửa thêm hai lần, phát hiện ra Tào Mộc rất khỏe, vốn đã hơi bực bội rồi, lại nghe thêm câu nói này, càng bực bội hơn.

Sao lại đánh người? Nếu như cậu không đâm đầu vào cái chuyện “nói lắp” này, ai mẹ nó có hơi sức đi đánh cậu!

“Tôi nói cho cậu biết,” Thẩm Đông đột nhiên tránh ra, tay chỉ vào mũi Tào Mộc, “Tôi mẹ nó ghét nhất là có người nhắc đi nhắc lại chuyện tôi nói lắp, nếu cậu còn nhắc một lần nữa, cậu có tin tôi chặt cậu ra thành từng khúc làm cá chua cay ăn không!”

Tào Mộc bị hắn nói cho một tràng, sững sờ, nhìn chằm chằm Thẩm Đông tới nửa buổi vẫn không nói được nên lời, qua một lúc lâu mới chỉ chỉ vào phía dưới Thẩm Đông: “Anh không che nữa à? Thấy hết rồi.”

“Không phải cậu muốn nhìn à! Nhìn đi!” Thẩm Đông mặt lạnh nói.

“Tôi có bảo muốn nhìn đâu,” Tào Mộc nhìn qua hắn, lùi ra sau hai bước, cậu vốn định nói là anh lại không nói lắp này, nhưng do dự rồi vẫn không dám nói, trước đó tuy Thẩm Đông cũng không tươi cười với cậu, nhưng cũng không hung dữ với cậu như bây giờ, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tôi có nói đâu.”

Cửa đóng sầm lại một cái, giọng Thẩm Đông từ bên trong vọng ra: “Đừng có đứng cùng ở đây nữa, nên làm gì thì đi làm đi!”

“Ừ.” Tào Mộc đáp, nhìn cửa đã đóng lại, đứng tại chỗ cũ một lúc rồi quay người chậm rãi đi ra.

Thẩm Đông tắm xong, cứ thế đi vào phòng trực, kiểm tra theo thông lệ rồi mở máy vi tính lên, bên trong tiếng máy tính khởi động ù ù rù rù, hắn đột nhiên hơi muốn hút thuốc.

Thuốc lá đã vứt ở nhà không mang theo, hắn lại lười về nhà lấy, đi lại trong phòng trực cả buổi, mới tìm được cái tẩu của chú Trần cùng với thuốc.

Cái thứ này hắn hút không quen, bị sặc, mùi vị cũng lạ, nhưng cơn nghiện thuốc lá không hiểu sao đang bay lên không nhịn lại được vẫn làm hắn cầm tẩu lên, rồi xoẹt xoẹt hai tiếng, nhanh chóng ném tẩu qua một bên.

“Đệt.” Thẩm Đông cau mày uống một ngụm nước, cái mùi vị này có lẽ cả đời cũng chẳng quen được.

Bên trong phòng trực rất yên tĩnh, tiếng gió biển cùng với tiếng bọt nước đánh lên rặng đá xuyên qua cửa sổ làm cho trong phòng càng trở nên yên tĩnh hơn.

Thẩm Đông cầm con chuột click click trên màn hình, hôm nay dò mìn không được thuận lợi cho lắm, đều là chưa mở ra được một nửa đã nổ, đã vậy đều nổ ở những chỗ hắn rõ ràng sẽ không ấn nhầm.

Có hơi mất tập trung.

Mất tập trung cũng bình thường, ai gặp phải chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay mà còn có thể không mất tập trung một chút nào được, Thẩm Đông lại mở một ván dò mìn mới.

Sau ba tiếng, hắn bỏ cuộc, vậy mà không có lần nào quét xong hết được, đừng nói là phá kỷ lục lần trước, lần giỏi nhất, đến cuối cùng chỉ còn có mười quả mìn, run một cái, chuẩn xác ấn lên một quả mìn.

“Ai_____”, Thẩm Đông ném chuột đi, chậm rãi xoay người, đứng dậy rót cho mình một cốc nước.

Giờ còn chưa đến 12 giờ, mọi khi dò mìn có thể dò được cả đêm, trạng thái như hôm nay có lẽ phải cố chống tới lúc trời sáng, hắn cầm cốc đứng bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Gió đêm xẹt qua mặt, không có cảm giác dính dấp của ban ngày, rất thoải mái.

Thẩm Đông nhìn ra mặt biển rộng đen kịt, chậm rãi xoay người, từ góc độ này nhìn ra ngoài cũng không có phong cảnh gì cả, nhất là buổi tối, trên mặt biển đen thỉnh thoảng lại nhấp nhô những đỉnh sóng bạc đầu, nhìn lâu cũng có hiệu quả thôi miên như đồng hồ quả lắc, nếu thật sự cảm thấy chán muốn ngắm gì đó, vậy cũng chỉ có đi xuống, ngắm đá ngầm.

Lúc Thẩm Đông bám lên bệ cửa sổ cúi đầu nhìn xuống rặng đá ngầm, hoàn toàn không ngờ rằng có thể nhìn thấy người trên đá ngầm, đột ngột cúi đầu nhìn thấy trên rặng đá ngầm đang ngồi một người, hắn sợ nhảy dựng lên, cùi chỏ đang chống trên bệ cửa sổ suýt nữa thì trượt đi.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã phản ứng lại được người ở phía dưới là ai.

Hắn thở dài, thò mặt xuống hắng giọng gọi một tiếng: “Này.”

“A!” Tào Mộc hô to đáp, rất nhanh đã ngẩng đầu nhìn lên trên, “Ai!”

“Còn có thể là ai nữa?” Thẩm Đông hơi bất lực, trở tay lại cầm lấy đèn pin cường quang trên bàn bật lên chốc xuống dưới quơ quơ, lúc chùm sáng xẹt qua mặt Tào Mộc, hắn thấy Tào Mộc đang bịt hai mắt mình lại.

“Mù mà!” Tào Mộc hô to.

Thẩm Đông cười, tắt đèn đi, trở lại trong phòng, ngồi xuống.

Tuy hắn cảm thấy việc này rất ảo diệu, nhưng hắn cũng không sợ Tào Mộc, người này nhìn cũng không thấy có gì nguy hiểm, vô cùng đơn thuần, ngoài việc mang đến cho hắn kinh ngạc, còn có vài dư chấn thi thoảng lại rầm rầm trong đầu hắn mấy cái, hắn chỉ thấy hơi ngạc nhiên với cuộc sống của Tào Mộc.

Trước đó, hắn chưa bao giờ thấy Tào Mộc, cũng chưa từng thấy cá hề tắm nắng trên tảng đá ngầm, theo như Tào Mộc giải thích, bởi vì có ông nội, cho nên cậu ta không cần tìm người khác làm bạn. Nhưng thời gian Thẩm Đông ở trên đảo cũng không ngắn, bảy năm rồi, hắn gần như không rời khỏi đảo, xưa nay cũng chưa từng nghe thấy người hay cá kỳ quái gì, cũng không nghe thấy chú Trần nhắc tới, hai ông cháu này rốt cuộc sinh sống thế nào? Nghe lời của Tào Mộc, bọn họ còn ở không xa đây lắm, vậy mà cũng chưa tình cờ gặp lần nào.

Cửa sắt dưới tầng vang lên một tiếng, Thẩm Đông nghiêng đầu đi, nghe thấy có tiếng người bước chân lên tầng, cái tiếng chạy chân trần cả đường tới này hắn vừa nghe đã biết là của Tào Mộc.

“Tôi tưởng là anh ngủ rồi.” Người Tào Mộc còn chưa đến, Thẩm Đông đã nghe thấy tiếng của cậu ta.

“Trực…ban không, không được ngủ.” Thẩm Đông dựa vào ghế không nhúc nhích, nhìn cậu chạy từ cầu thang vào phòng.

Tào Mộc là có mặc quần áo đến, Thẩm Đông rất cảm động, tuy hắn cũng không ngại nhìn đàn ông trần truồng, mà cũng phải tuỳ trường hợp, có điều trong tay Tào Mộc còn cầm theo cái túi, điều này làm cho Thẩm Đông hơi tò mò?

“Anh muốn ăn gì không?” Tào Mộc giơ cái túi trong tay lên, “Tôi mang đến cho anh, nghĩ là anh đang ngủ, nên không đi vào.”

“Cái, cái gì?” Thẩm Đông ngơ ngác, đồ ăn?

Cái túi trong tay Tào Mộc, trông chính là túi đóng gói đựng quần áo gì đó, hơn nữa còn là một cái túi cũ, trông có vẻ đã sử dụng nhiều lần, ít nhất phải hai tháng mới có thể đạt được hiệu quả cũ kỹ như hiện giờ, bên trong là đồ ăn?

“Đồ ăn,” Tào Mộc cười, đặt túi bên cạnh Thẩm Đông rồi mở ra, “Tôi vẫn chưa ăn đâu, nếu mà anh đói thì hai ta ăn cùng nhau.”

Thẩm Đông liếc mắt nhìn vào trong túi, lập tức sửng sốt, qua nửa ngày cũng chẳng nói được nên lời.

Trong túi đúng là đựng đồ ăn, mấy loại bánh bao bánh gì gì đó, còn có cả nửa con gà nướng.

Thế nhưng mà!

Ngay cả người mấy năm nay căn bản không lên bờ như Thẩm Đông cũng biết được đây là gì, những thứ này đều là đồ ăn thắp hương bên trong đền thờ trong thôn mà!

“Cậu lấy, lấy…từ, từ, từ đâu ra đây?” Thẩm Đông cố nén lại kinh ngạc trong lòng mình, chỉ vào đồ ăn trông như đã để đó ít nhất được một tuần hỏi Tào Mộc.

“Lấy trong thôn,” Tào Mộc không hề chú ý tới vẻ mặt của hắn, rất vui vẻ lấy ra một cái bánh rán in hoa màu đỏ đưa cho Thẩm Đông, “Có lúc có, có lúc không, phải xem có gặp may không, anh ăn gà không?”

“Tào Mộc…” Thẩm Đông nhận lấy cái bánh rán kia, lật qua lật lại trước mắt nhìn một lúc lâu, hắn chắc chắn rằng những thứ này không thể ăn được, coi như không hỏng đi nữa, vậy cũng chỉ là vì người trong thôn để bảo quản thức ăn được lâu nên đã bỏ không biết bao nhiêu chất bảo quản, nhìn bộ dạng vui vẻ của Tào Mộc, cậu ta lại coi mấy thứ này như bữa ngon?

“Hả?” Tào Mộc lấy một cái gì đó trông như là bánh bao định bỏ vào miệng, bị Thẩm Đông đè tay lại, cậu không hiểu nhìn Thẩm Đông: “Làm sao thế?”

“Cậu bình, bình, bình….thường đều ăn, ăn cái này à?” Thẩm Đông cau mày.

“Không phải lúc nào cũng ăn, chỉ có lúc nào tôi ở một mình, chính là giống như bây giờ này, thì mới ăn, không ăn thì sẽ đói mà.” Tào Mộc cười.

“Cậu lại đây.” Thẩm Đông đứng lên, cầm bánh bao trong tay cậu ta, và miếng bánh này cùng vứt lại vào túi, sau đó để túi qua một bên, đi ra khỏi phòng trực.

“Đi đâu? Đi nói chuyện à?” Tào Mộc rất hào hứng đi theo sau hắn.

Thẩm Đông không nói gì, rẽ vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng trực, nơi này cũng tính là nửa phòng nghỉ, bên trong có một cái bếp điện, có đầy đủ nồi bát thìa đĩa, ngày thường hắn và chú Trần sẽ nấu ăn ở đây.

Bình thường chỉ kho cá, nấu bát mì, rau dưa phần lớn chính là cải thảo cải thảo cải thảo, nếu như khoai tây được tính là rau thì còn có thêm khoai tây khoai tây khoai tây, bởi vì những loại rau này có thể để trong thời gian dài hơn một chút.

“Anh làm gì thế?” Tào Mộc tò mò bám theo Thẩm Đông đi qua đi lại.

“Cậu!” Thẩm Đông nắm lấy cánh tay của cậu, đẩy cậu tới bên cạnh tường, chỉ vào người cậu, “Đừng nhúc nhích.”

“Ừ.” Tào Mộc gật gật đầu.

Thẩm Đông không biết nên giải thích vấn đề túi đồ ăn kia không thể ăn như thế nào, trước tiên đừng nói đó là đồ người ta thắp hương, ăn vào là có tội, chỉ tính riêng đồ ăn để lâu như vậy đã không thể ăn bừa được rồi.

Từ trước lúc Thẩm Đông lên đảo vẫn luôn ở một mình, những ngày tháng có ký ức đều là tự mình nấu ăn, tuy rằng sau khi lên đảo rồi hầu như hắn đều nấu mì, nhưng tay nghề nấu mì cũng không tệ cho lắm, chú Trần cũng thích ăn mì hắn nấu.

Đến lúc thả thịt vào nồi, Thẩm Đông gắp lên một miếng cá hố đã làm xong, do dự một lúc liền thả xuống, gắp lên một miếng thịt xông khói bên cạnh.

“Cái kia là gì thế? Trông ngon hơn cái này.” Tào Mộc đứng dán vào tường phía sau nói một câu.

“Cá.” Thẩm Đông dùng giọng buồn bực nói một câu.

“Cá? Cá gì?” Tào Mộc nhìn kỹ, “Cá hố à?”

“Ừ,” Thẩm Đông lấy cái bát đậy lên chỗ cá hố bị cắt thành từng đoạn ngắn này, hắn cứ cảm thấy mình biểu diễn xác một con cá trước mặt một con cá khác không được thanh thản cho lắm, lại còn bị chặt thành tám khúc.

“Ăn ngon không?” Tào Mộc hỏi.

Thẩm Đông không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu ta, không ngờ rằng mình còn muốn quan tâm đến cảm xúc của loài cá kết quả là chính chủ dường như chẳng có cảm xúc gì.

“Ăn…cái kia à?” Hắn hỏi Tào Mộc.

“Tùy, tôi cũng chưa ăn bao giờ, không biết mùi vị thế nào,” Tào Mộc cười trả lời “Cá cũng được, ông nội bảo, mạnh được yếu thua là quy tắc tự nhiên.”

Còn biết được cả hai từ thâm sâu như “mạnh được yếu thua” với “quy tắc tự nhiên” kia đấy, Thẩm Đông cười, rồi không nói nữa.

Lúc thuyền lớn tới đây có mang thêm một ít ớt xanh tươi mới, cái này cần phải ăn trước, dễ hỏng, Thẩm Đông cuối cùng nấu một nồi mì thịt xông khói ớt xanh, múc một bát ra đặt trước mặt Tào Mộc.

“Ăn ngon!” Tào Mộc ăn một miếng, hô một tiếng, rồi ăn thêm một đũa, lại hô một tiếng, “Cay thật đấy! Cay chết mất!”

“Cay à?” Thẩm Đông ăn thử một miếng mì, cũng không ăn ra được vị cay, có lẽ là Tào Mộc từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn cay, biết vậy đã bỏ cải thảo.

“Không thì…”

“Ăn ngon!” Tào Mộc không đợi hắn nói xong đã hô một tiếng, tiếp sau đó lại là một tiếng “Cay thật đấy!”

Thẩm Đông quyết định không để ý tới cậu ta nữa, cúi đầu lo ăn của mình, giữa vô hạn tuần hoàn “ăn ngon” với “cay thật” của Tào Mộc, ăn sạch mì của mình.

“Thế, thế…nào?” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc đã đẫm mồ hôi trước trán.

“Ngon hơn mấy thứ kia nhiều, tôi chưa bao giờ ăn gì như thế này hết, nóng.” Tào Mộc cười, lấy tay gạt lung tung trên mặt.

Câu này khiến Thẩm Đông xúc động không thôi, còn có người chưa bao giờ được ăn cơm canh nóng?

Hắn thở dài: “Sau này, nếu đói, đói bụng… thì tìm, tìm tôi.”

“Thật?” Tào Mộc hơi kinh ngạc nhìn hắn.

“Ừ.”

“Tôi đã biết anh là người tốt mà,” Tào Mộc đập đập lên chân mình, “Lúc nào anh rảnh thì tới chỗ tôi đi, chỗ tôi ở.”

________________________________________________________________________________________

*Tào Mộc chua cay:

chuacaypng

*cá hố:

cahopng

*đọc cái đoạn mà Tào Mộc bị bắt đứng vào tường lại nhớ đến những ngày tháng ở trường mầm non vì nói chuyện riêng mà bị cô bắt đứng góc lớp hoặc đứng úp mặt vào tường… cay đắng (´༎ຶོρ༎ຶོ`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.