Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 17: Chương 17: Đại hội võ thuật (chương hai)




Buổi chiều đã đến, khán giả đã chật kín chỗ, 64 thí sinh đã tập hợp đầy đủ dưới lôi đài để chờ tới lượt mình lên sân.

Vòng này không có quá nhiều biến động, các hạt giống rất dễ dàng đánh bại đối thủ, hắc mã Tiểu Uyên cũng vậy, nàng dễ dàng đánh bại đối thủ, thậm trí không thể nói là đánh bại. Đối thủ khi bước lên lôi đài nhìn thấy tiểu Uyên mặt mày có chút tái xám nhìn Tiểu Uyên, cơ mà nhìn kỹ hơn đó là cây đao sau lưng nàng. Hai người chào hỏi xong trọng tài hô bắt đầu thì đối thủ của nàng hô nhận thua vội vàng xuống dưới lôi đài. Có thể nói là bị Tiểu Uyên nhìn hắn cảm giác như bị hung thú để mắt, không nhanh sẽ bị làm thịt.

Còn bên phá Thiên đối thủ của hắn không đầu hàng lên hai người rất nhanh đã đối chiến, đúng như dự đoán Lý Phá Thiên dễ dàng đánh bại đối thủ của mình.

Hai người Tiểu Uyên, Lý Phá Thiên đều dễ dàng tiến tới vòng ba mươi hai người.

Còn trên khán đài Diệp Thiên đang ngồi trò chuyện với Lý Mộng Linh, Diệp Thiên đưa tay muốn nắm lấy bàn tay của Lý Mộng linh nhưng bị nàng né tránh, còn bị nàng lườm một cái.

Thấy Lý Mộng Linh lườm Diệp Thiên cười xấu hổ.

Lý Mộng Linh có chút muốn nắm tay với Diệp Thiên nhưng nàng sợ hãi bị người khác nhìn thấy, lên dứt khoát cự tuyệt Diệp Thiên.

“Đoán chừng Tiểu Uyên sẽ vào vòng thi đấu quán quân, còn Lý phá Thiên chắc sẽ dừng tại vòng 16, hắn còn nhỏ quá, nếu đợi thêm vài năm mới có hi vọng tranh đoạt giải quán quân.”

Nghe Diệp Thiên nói vậy Lý Mộng Linh cũng gật đầu đồng ý với ý Kiến của Diệp Thiên, Tiểu Uyên khi ra thiên sơn đã hoán thai hoá cốt, chiến đấu đột phá luyện cốt cảnh, được linh tuỷ của huyết hổ rèn luyện củng cố ảnh giới. Rồi khi ra thiên sơn Tiểu Uyên cũng đã luyện hoá huyết nguyệt quả lên hiện tại đã sắp bước sang luyện cốt trung đoạn, cảnh giới với phong cách chiến đâu của nàng sợ tại đại hội võ thuật này không có người giám đối cứng với nàng. Huyết nguyệt quả là cấp dược vương nhưng dược tính cực kỳ ôn hoà, lên khi ra thiên sơn đám Lý Mộng Linh, tiểu Uyên, Lý Phá Thiên đều luyện hoá, và mỗi người đều sắp đột phá một tiểu cảnh giới.

Rất nhanh 32 thí sinh bắt đầu tranh 16 hạng vào vòng trong.

Tiểu Uyên đúng như dự đoán dễ dàng đánh bại đối thủ để tiến đến vòng trong, lần này đối thủ của nàng là một cô gái tên Lý Hoán Hoá 22 tuổi khá xinh đẹp nhị cảnh luyện nhục đại thành. Nàng khá kiêng cường không nhận thua trước Tiểu Uyên, nàng muốn biết hai người chênh lệch như thế nào.

Lôi đài hai cô gái xinh đẹp tỷ thí làm người khác đều tập dồn ánh mắt về đó, tiểu Uyên nhỏ nhắn xinh đẹp như tinh linh, còn Lý Hoán Hoán dáng người thành thục đẫy đã. Thỉnh thoảng có tiếng nuốt nước miếng trên khán đài.

Nhưng trận đấu không diễn ra như mong đợi, thậm chí có thể nói là nhàm chán, mới được mấy chiêu đao của Tiểu Uyên đã gác trên cổ của Lý Hoán Hoán. Sắc mặt nàng như xám tro, tái nhợt không ngờ hai người chênh lệch nhiều như vậy.

Lý Hoán Hoán thất vọng bước xuống lôi đài với bóng người cô đơn làm nhiều người muốn ra dỗ dành ân cần với nàng.

Diệp Thiên cũng xem trận đấu của Tiểu Uyên, rồi một bàn tay mát lạnh sờ tới bên hông của hắn nhéo mạnh làm Diệp Thiên giật mình.

“Ngươi làm cái gì.”

Diệp Thiên cau mày không biết tại sao mình bị nhéo.

“Không phải ngươi muốn xuống dỗ dành cô nàng kia hay sao.”

Lý mộng Linh cười như không cười Diệp Thiên.

“Ta rảnh rỗi lắm hay sao, ta đã có nương tử xin cô nương tự trọng.”

Thấy mình trách nhầm Diệp Thiên lại bị hắn chọc cười Lý Mộng Linh hừ lạnh.

“Tha cho ngươi một lần.”

Rồi nàng nở một nụ cười làm Diệp Thiên như bị hớp hồn,cảnh vật xung quanh như biến mất chỉ còn lại nụ cười của nàng.

Lý Phá Thiên thì có chút vất vả đối thủ của hắn là Lý Tư mới đột phá luyện nhục cao đoạn thôi nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn hắn nhiều. Hai người chiến đấu khá gay cấn, Lý Phá Thiên mạnh hơn nhưng không hoàn toàn áp đảo được Lý Tư, thỉnh thoảng còn bị Lý Tư tấn công suýt lật bàn. Nhưng dần dần Lý Phá Thiên bắt đầu thích ứng phong cách chiến đấu của Lý Tư, có thể nói là hắn đang tiến bộ hơn, cuối cùng người chiến thắng là Lý Phá Thiên.

Lý Tư có chút không cam lòng, chỉ thiếu một chút nữa hắn có thể đánh bại được Lý Phá Thiên.

Người thắng kẻ thua đều có chút chật vật, quần áo rách rưới kèm theo một vài vết thương nhỏ. Hai người xuống lôi đài được các hạ nhân đưa đi chăm sóc vết thương.

16 người vào vòng sau đã dần dần lộ diên, khán giả cực kỳ hưng phấn, hò hét cổ động từng thí sinh. Các trận đấu trình độ dần dần được nâng cao làm khán giá huyệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình lên sân.

16 chí cường được chọn ra ngày hôm nay thi đấu kết thúc, thấy sự cạnh tranh quyết liệt buổi chiều hôm nay mọi người đều chờ mong 16 chí cường lên lôi đài.

Khán giả thí sinh lần lượt ra về, Diệp Thiên Lý Mộng Linh cũng về tiểu viện của mình,tiểu viện hai người sát nhau lên hai người cùng về.

Hai người sải bước đi về, thấy không có người khác Diệp Thiên nắm tay Lý Mộng Linh. Dưới bóng chiều tà hoàng hôn hai người tay trong tay bước tới như một đôi lữ tình cực kỳ hạnh phúc.

“E hèm.”

Tiếng của tiểu Uyên vang lên mới làm hai người rút tay về.Lý Mộng Linh ngại ngùng còn Diệp Thiên hắc hắc cười nhìn về Tiểu Uyên.

“Ta cũng muốn nắm tay cô gia.”

Tiểu Uyên đi tới nắm tay của Diệp Thiên, Lý Mộng Linh cũng không cam tâm, đưa tay nắm lấy tay Diệp Thiên.

Từ còn là hai đứa nhóc tỳ Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên đã ước định hai người sẽ lấy cùng một chồng, và lời ước hẹn đó đến bây giờ hai người vẫn nhớ. Lên thấy Tiêu Uyên cạnh tranh tình cảm với mình Lý Mộng Linh cũng không tỏ ra khác thường, không chút không vui.

Diễm phúc đột nhiên diễn ra, bị hai người con gái nắm tay Diệp Thiên vui mừng tột độ.

Hắn buông tay hai người ra, rồi nhanh như chớt ôm hai người vào lòng.

Tiểu Uyên đỏ mặt cười cười, còn Lý Mộng Linh cũng bị Diệp Thiên làm giật mình không kịp phản ứng.

“Cô gia thật tham lam.”

Khi ôm hai bóng người vào lòng, cảm nhận được sự mền mại ấm áp của Tiểu Uyên Lý Mộng Linh, nhịp tim đập, mùi hương trên cơ thể các nàng làm Diệp Thiên hạnh phúc đến tận cùng.

Sau mấy giây đầu óc của Lý Mộng Linh mới tỉnh táo, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Thiên nhưng không được, tay hắn mạnh mẽ như gọng kìm làm nàng không lay động được. Trong vòng tay của Diệp Thiên nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn, mùi cương dương trên cơ thể đàn ông làm tim nàng đập liên hồi, đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn Diệp Thiên.

Thời gian như đứng im thì bên dưới của Diệp Thiên phản ứng, làm Tiểu Uyên Lý Mộng Linh đỏ mặt như phát sốt vội tránh thoát vòng tay của Diệp Thiên.

“Cô gia thật hư, tiểu thư chúng ta đi.”

Tiểu uyên khanh khách cười còn Lý Mộng Linh xấu hổ đỏ mặt, hai người nắm tay nhau chạy trốn khỏi Diệp Thiên.

Hai bóng người biến mất còn lại một mình Diệp Thiên hắn cúi nhìn xuống phía dưới của mình cười.

“Tiểu huynh đệ tỉnh dậy không đúng lúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.