Diệp Thiên nói xong Lý Tiểu Tam cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, đi theo ta.”
Đoàn người nhanh chóng bước ra xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa đối mặt với khuôn mặt xấu xí Lý Tiểu Tam, càng nhìn càng buồn nôn.
“Vị huynh đài này có thể để ta cưỡi ngựa hoặc ngồi xe một mình được không.”
Lý Tiểu Tam nhếch mép lên cười một nụ cười khinh thường nói:
“Ngồi một mình cũng được, để ta trói ngươi như trói bánh trưng là xong, còn không thì ngậm miệng lại.”
Nghe vậy Diệp Thiên đành thở dài với ánh mắt bất lực.
Xe ngựa đi rất nhanh tới khu nhà giàu của phong sơn thành rồi dừng lại trước cổng nhà họ Lý.
Gia tộc nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn nhất thành phong sơn, vài ngàn thành viên với vô số cường giả.
Là một trong những gia tộc ngàn năm truyền thừa, nghe đồn lão tổ đã đến cảnh giới luyện tạng. Đột phá mỗi cảnh giới trong luyện thể sẽ tăng trưởng năm mươi năm tuổi thọ.
Đừng nói là phong sơn thành cho dù là tại vương triều luyện tạng cũng là cao thủ nhất lưu.
Còn trên cảnh giới luyện tạng là linh hải cường giả thì cả vương triều cũng chỉ đếm được trên ngón tay.
Lên cảnh giới linh hải đã như thần tiên có thể điều động thiên địa linh khí, ngự không phi hành.
Tuổi thọ ngàn năm.
Gia viên họ lý rộng hơn trăm mẫu với các kiến trúc rộng lớn tráng lệ. Bị chia ra làm nhiều khu với những công dụng riêng biệt.
Thỉnh thoàng còn nghe những tiếng hô hào của các thiếu niên đang tập võ tại diễn võ đường.
Diệp Thiên được hạ nhân đưa đến một gian tử phủ, nơi đó được trang trí, trạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, thậm trí một số đồ vật còn được mạ một lớp hoàng kim.
Ở giữa lễ đường có một người đàn ông đang ngồi, thấy Diệp Thiên đến người này hỏi:
“Ngươi là Diệp Thiên, ta là Lý Thiên Hoàng gia chủ nhà họ lý.”
Lý Thiên Hoàng nhìn bề ngoài tuổi tầm 40 dáng dấp anh tuấn, tuổi trẻ có thể mê đảo vô số thiếu nữ.
Do làm gia chủ lên ánh mắt cực kỳ sắc bén uy nghi, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Diệp Thiên nhìn Lý Thiên Hoàng đáp:
“Đúng vậy ta là Diệp Thiên, không biết Lý đại nhân muốn gặp ta vì chuyện gì.”
Lý Thiên Hoàng không đáp mà nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Không tệ, dáng người không tệ, đáng tiếc là phàm nhân.”
Diệp Thiên đang như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc thầm nghĩ dáng người, cảnh giới của ta thì liên quan gì đến nhà ngươi.
Lý Thiên Hoàng đột nhiên phán một câu làm Diệp Thiên sững người.
“Diệp Thiên từ nay ngươi là cô gia nhà họ lý,cưới con gái ta Lý Mộng Linh.”
“Từ từ đã Lý đại nhân, ta biết con gái ngài Lý Mộng Linh là đệ nhất thiên tài của phong sơn thành, tài sắc vẹn toàn,muốn cưới nàng sếp hàng sợ kín cả lý phủ. Tại sao nàng lại muốn cưới ta.”
“Ngươi gặp con gái ta sẽ rõ,nàng chọn ngươi.”
“Người đâu đưa cô gia đi gặp tiểu thư.”
Một tiểu nha hoàn bước nhanh tới Diệp Thiên vẫy tay mời:
“Cô gia đi nối này.”
Diệp Thiên chào Lý Hoàng rồi bước theo nha
hoàn
“Gọi ta Diệp công tử là được rồi, ta không phải cô gia nhà ngươi.”
Nha hoàn cưới khúc khích dáng vẻ không tin Diệp Thiên sẽ từ chối lấy tiểu thư.
“Ta không nghĩ tại phong sơn thành này có người từ chối tiểu thư, hay là công tử có vấn đề về thân thể.”
Tiểu nha hoàn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đồng cảm.
Diệp Thiên vừa bực vừa buồn cười nói với nha hoàn:
“Muốn lấy một ai đó làm vợ hoặc làm chồng đều phải có tình cảm, làm sao có thể lấy một người mà mình còn chưa gặp bao giờ.”
“Tiểu nha đầu ngươi tên gì.”
Nha hoàn cười đáp:
“Cô gia ta tên Lý Tiểu Uyên,là nha hoàn đi theo tiểu thư từ bé.”
Lý Tiểu Uyên tuổi tầm 15-16 xinh đẹp dễ nhìn, nước da trắng thân hình mảnh mai, lớn thêm chút nữa chắc chắn sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Vừa đi vừa trò chuyện với Tiểu Uyên Ít phút đã tới một đình việc sát bên bờ hồ.
Đình viện sát ngay bờ hồ, không khí lành trong thoải mái.
Bờ hồ rộng khoảng vài mẫu, nước trong xanh chấm thêm điểm hồng của từng đoá sen mới nở lung linh trước gió. Từng đàn ngỗng bơi lội tung tăng, cá vàng nghịch nước nhìn rất vui mắt.
Cảnh sắc làm lòng người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong đình viện có một cô gái đang ngồi ở đó.
Bộ váy xanh nhạt không cầu kì, khuôn mặt trứng ngỗng,mi cong vút mày lá liễu, mũi cao đôi mắt có hồn, bờ môi đỏ cộng nước da trắng làm người khác không thể dời mắt đi.
Thân hình cao ráo, dáng người mảnh mai, đồi núi chập trùng, thêm đôi chân dài miên mang có thể nói là tuyệt sắc mỹ nữ.
Đặc biệt làm người khác ấn tượng khó quên đó là khí chất lạnh lùng cự tuyệt người ngàn dặm như một đoá tuyết liên mọc giữa trời đông lạnh giá.
Diệp Thiên nhìn cô gái bằng ánh mắt thưởng thức không pha tạp một chút ý nghĩ xấu xa nào.
“Cô nương là Lý Mộng Linh.”
“Đúng vậy, ngươi là Diệp Thiên.”
Có thể là do ánh mắt của không pha chút tạp chất nào của Diệp Thiên lên Lý Mộng Linh bớt đi sự lạnh lẽo cự tuyện người ngàn dăm.
Diệp Thiên cười cười trả lời:
“Là tại hạ, ở đây chỉ có mình ta là Diệp Thiên,đây là lần đầu chúng ta gặp mặt tại sao Lý tiểu thư lại muốn cưới ta?”
“Lần đầu gặp mặt nhưng ta biết ngươi, ngươi có nhớ một năm trước ngươi cứu một tiểu hài tử khỏi hung thú không, hắn là biểu đệ của ta, hắn kể với ta khá nhiều về ngươi.”
Nghe đến vậy Diệp Thiên nhớ ra một năm trước có một đứa nhóc bỏ nhà đi vào thiên sơn rừng mạo hiểm, ai ngờ chưa đi được mấy bước bị hung thú đuổi sát đến nhà hắn. Tiện tay lên Diệp Thiên cứu hắn một mạng, và sau có tên nhóc đó là khách quen của nhà hắn.
“À ta nhớ rồi hùng hài tử, à nhầm Lý Phá Thiên không ngờ lại là biểu đệ của Lý tiểu thư.”
“Nhưng hắn thoát đi hung thú là do hắn chạy nhanh chứ ta đâu có cứu hắn, chỉ cho hắn ăn vài bữa cơm mà thôi.”
“Chuyện nhỏ đó thì làm sao mà để Lý tiểu thư quyết định hôn nhân đại sự được.”
Lý Mộng Linh nhíu mày trả lời:
“Lý Phá Thiên là tương lai của dòng họ ta, mười tuổi đã đột phá nhị cảnh giới võ đạo luyện nhục, mới tu luyện hai năm, tương lai hắn còn xuất sắc hơn ta, làm sao mà không quan trọng cho được.”
“Với lại ta kêt hôn với ngươi chỉ trên danh nghĩa, bề ngoài chúng ta là vợ chồng nhưng bên trong hai ta là người dưng, không chung đụng không ảnh hưởng đến người kia.”
Thấy vậy Diệp Thiên liền hỏi thêm:
“Dù là kết hôn trên danh nghĩa nhưng muốn lấy cô nương sợ là đứng sếp hàng khắp phong sơn thành, tại sao lại là tại hạ”
Nghe Diệp Thiên nói vậy sắc mặt của Lý Mộng Linh có chút xấu hổ quẫn bách.
“Ta không biết người đàn ông nào cả.”
Nghe vậy Diệp Thiên có chút sửng sốt, Lý Mộng Linh là đại tiểu thư họ lý, sợ là ong ve vây kín chứ. Nhưng nghĩ lại Lý Mộng Linh mới 18 tuổi đã là đệ tam cảnh luyên cốt sợ là suốt ngày khổ tu.
“Lý tiểu thư chí tại võ đạo tại sao phải tìm người kết hôn giả, có thể cho ta biết nguyên nhân được không.”
Lý Mộng Linh cũng không dấu diếm trả lời:
“Là do nhị công tử là họ tô đến cầu thân,họ tô có một lão tổ linh hải cảnh, Tô Lâm Xuyên tên kia thuộc dang hoa hoa công tử, thích hái hoa bẻ nguyệt, làm hại không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Nếu không phải có lão tổ linh hải cảnh sợ đã bị người phanh thây.”