Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 49: Chương 49: Gặp lại Lý Mộng Linh




Đám đệ tử tiến vào Vân Sơn sâm lâm, do thời gian lịch duyệt là bảy ngày lên bọn họ cũng chưa gấp tìm kiếm săn giết hung thú.

Với lại lần này lịch duyệt bảy ngày chủ yếu là để đám đệ tử quen thuộc Vân Sơn sâm lâm cùng học cách sinh tồn trong đó, thời gian này đám đệ tử phải học cách thích nghi với Vân sơn sâm lâm.

Vân sơn sâm lâm với vô số hung thú, độc trùng không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Một nữ đệ tử do vận khí không tốt lắm mới vào Vân sơn sâm lâm được nửa ngày đã gặp phải một con độc lân mãng cấp 5, thân thể hai người ôm không hết dài bốn chục mét quái vật khổng lồ, trên thân từng mảnh vảy đen kịt còn thỉnh thoảng loé lên ánh sáng. Trên miệng nó có đôi răng lanh dài như hai lưỡi kiếm thỉnh thoảng còn chảy ra dòng nước màu đen kịt trên răng.

Thấy độc lân mãng nữ đệ tử này bị doạ hồn phách lên mây, có chút run rẩy lùi bước. Nàng mới luyện huyết trung đoạn là thôi, nếu đấu với con độc lân mãng này không khác gì tìm chết.

Vừa lui bước nhưng do nàng không cẩn làm gãy một nhánh cây thế là con độc lân mãng thấy được nữ đệ tử bắt đầu chường thân mình tiến về phía nữ đệ tử.

Như bị tử thần nhìn chằm chằm nữ đệ tử phát run, lấy trong túi ra mảnh ngọc bài bóp nát, rồi điên cuồng chạy.

“Khốn kiếp.” Vừa chạy nàng còn điên cuồng chửi tục như muốn giải toả bớt áp lực, cũng cầu mong lão Tần hoặc Diệp Thiên có thể cứu nàng kịp thời.

Có thể nói lúc này đây nàng hận mình tại sao không có thêm một đôi chân nữa để chạy, thấy độc lân mãng cùng nàng khoảng cách dần dần thu hẹp nàng bắt đầu có chút tuyệt vọng.

Bên kia Diệp Thiên cùng lão Tần cảm ứng được ngọc bài liền ngự không bay đến phía nữ đệ tử.

Cơ mà lão Tần chưa kịp bay Diệp Thiên đã biến mất với tốc độ kinh khủng chỉ để lại một câu nói.

“Lần này để ta đi cứu bọn hắn.” Làm lão Tần có chút sững sờ nhưng cũng bay theo. Còn Hoàng Thanh Thanh cũng muốn đi nhưng tốc độ ngự không của nàng kém xa lão Tần với Diệp Thiên lên đành ở lại.

Bên kia nữ đệ tử có chút tuyệt vọng vì miệng của độc mãng dần dần từng chút một áp sát nàng, nàng có ý định đồng quy vu tận với nó nếu sau một khoảng thời gian nữa không có ai tới giải cứu, thì đột nhiên nghe ầm một tiếng. Quay người về mãng xà nàng đã thấy đầu của nó nổ tan nát.

Diệp Thiên đang đứng bên cạnh xác mãng xà.

Thấy được an toàn nữ đệ tử chạy tới ôm chặt Diệp Thiên miệng không ngừng cảm tạ hắn.

Bị một cơ thể mền mại ấm áp ôm chặt Diệp Thiên biết bị nữ lưu manh này chiếm tiện nghi lên đành đẩy nàng ra rồi hỏi thăm nàng một chút.

Nàng đỏ mặt kể chuyện vừa xảy ra với Diệp Thiên, lúc đó lão Tần cũng bay tới. Thấy nữ đệ tử bình an hắn cũng vui mừng.

Hai người Diệp Thiên cũng lão Tần đưa nữ đệ tử chở về thuận tiên thu luôn xác của độc xà, nữ đệ tử nàng đã bóp nát ngọc giản đồng nghĩa với nàng bị loại, nhưng trên mặt hoàn toàn không có một chút thất vọng mà đỏ mặt thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Thiên. Vừa nãy nàng chủ động ôm Diệp Thiên là do nàng muốn ôm Diệp Thiên mà thôi, tuy vừa rồi tình thế nguy hiểm thật nhưng nàng cũng không sợ hãi đến mức ôm chặt người đàn ông khác.

Ba người bay về chỗ Hoàng Thanh Thanh, thấy nữ đệ tử bình an nàng cũng rất vui vẻ, tuy bọn họ là cùng một tông môn nhưng bọn từ bé đã sống với nhau tình cảm thân thiết không khác gì một gia đình. Đám đệ tử của Tiên Liên tông phần lớn là trẻ lưu lạc tứ phương bị lão Tửu nhặt về.

Thời gian cứ chần chậm trôi qua, ngày thứ nhất chỉ có mỗi mình nữ đệ tử gặp an nguy mà thôi, còn các đệ tử khác vẫn đang trong quá trình lịch duyệt.

Đêm đến do là thời gian các đệ ẩn lấp nghỉ ngơi lên khả năng nguy hiểm giảm xuống rất nhiều. Tuy Vân Sơn sâm lâm không thiếu những hung thú chuyên săn mồi về đêm nhưng đám đệ tử cũng không ngốc, phần lớn là tìm nơi an toàn mà ẩn lấp, trên người cũng dùng qua dược liệu khử mùi lên việc gặp rủi ro ít hơn lúc ban ngày chạy loạn rất nhiều.

Diệp Thiên nhìn màn đêm mà có chút thất thần, lúc chiều bị nữ đệ tử ôm chặt làm cơ thể hắn có chút phản ứng, hắn nhớ tới Lý Mộng Linh cùng Tiểu Uyên.

Nghĩ liền làm, Diệp Thiên nói với mấy người Hoàng Thanh Thanh ra ngoài có chút việc xử lý, rồi di thuấn đến chỗ Thần Quyền tông nơi Lý Mộng Linh đang tu luyện. Trên ngọc bài của đám đệ tử hắn có động tay qua lên khi bọn họ gặp nguy hiểm mà bóp nát bọc bài hắn sẽ cảm ứng được mà di thuấn đến cứu giúp bọn họ, lên hắn ở đâu chăng nữa cũng như nhau.

Tiến đến Thần Quyền tông Diệp Thiên lặng lẽ tiến vào động phủ Lý Mộng Linh đang tu luyện. Trận pháp Thần Quyền tông cùng trận pháp bảo vệ của động phủ của Lý Mộng Linh hoàn toàn không có khả năng ngăn trở hắn.

Trên giường đá Lý Mộng Linh đang nhắm mắt ngồi sếp bằng tu luyện.

Gần một tháng không gặp nàng cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn mỹ lệ như trước. Nàng mặc một bộ váy trắng tinh xảo vô cùng, như một đoá sen trắng trên thân thanh lịch mà tinh khôi.

Diệp Thiên ngắm nhìn nàng một chút rồi mới đi đến bênh cạnh nàng, nghe thấy tiếng bước chân Lý Mông Linh mở mắt ra có chút đề phòng nhưng thấy người trước mắt là Diệp Thiên trên miệng nàng nở một nụ cười mà vạn hoa cũng phải kém sắc.

Diệp Thiên cúi xuống hôn nàng, hai người hôn nhau say đắm. Một tháng không gặp hai người đều có chút nhớ nhung đối phương lên cũng không cần ngôn ngữ để thể hiện.

Củi khô thêm dầu lửa lên hai người nồng nhiệt vô cùng, thậm trí Lý Mộng Linh còn chủ động hơn cả Diệp Thiên. Trong lúc hai người đang hôn tay nàng còn chủ động tiến vào trong quần áo hắn, cả trên lẫn dưới làm dục hoả của Diệp Thiên bùng cháy.

Hai người quấn quýt bên nhau, quần áo của cả hai lần lượt bị cởi xuống. Thân thể hoàn mỹ không tì vết của Lý Mộng Linh hiện ra trước mắt Diệp Thiên, làn da trắng như ngọc, đôi thỏ ngọc to lớn ngạo nghễ được đính kèm hai hạt anh đào hồng hồng, bụng không một chút mỡ thừa kèm đôi chân thon dài đẹp không tỳ vết. Cho dù nhiều lần thấy qua thân thể nàng nhưng mỗi lần thấy, Diệp Thiên đều không nhịn được nuốt nước miếng thầm khen, cơ thể nàng như một tuyệt phẩm vu vật không thuộc về thế gian.

Đôi tay cùng đôi môi Diệp Thiên bắt đầu càn quét chinh phạt trên cơ thể Lý Mộng Linh. Từ trên xuống dưới đều bị hắn hôn qua.

Lý mộng Linh bắt đầu nhịn không được mà rên rỉ thở dốc, nhưng sau nhiều lần thân mật với Diệp Thiên cùng Tiểu Uyên nàng đã không còn là một lính mới như ban đầu, mà mạnh dạn bạo gan hơn nhiều.

Diệp Thiên làm với nàng những gì thì nàng đối đáp cũng không thua kém, tay ngọc cùng đôi môi son bắt đầu khiêu khích từng bộ phân trên cơ thể Diệp Thiên. Ngay cả phần dưới của Diệp Thiên cũng bị môi son nàng trêu đùa vuốt ve, như một món ăn mà chậm rãi thưởng thức.

Diệp Thiên cũng bị nàng kích thích mà sung sướng đến ngây ngất say mê. Hai người quấn quýt bên nhau trên giường đá, động phủ tràn ngập những âm thanh cùng hương vị mê ngươi vang lên.

Đến tận sáng hai người mới dừng lại, Diệp Thiên hôn trên chán Lý Mộng Linh một cái rồi đắp chăn cho nàng từ biệt.

“Ta còn chút công việc muốn xử lý, nương tử nghỉ ngơi đi, ngủ ngon. “ Diệp thiên tay vuốt vuốt mũi Lý Mộng Linh cười nói.

Thân ảnh của Diệp Thiên biến mất chỉ còn lại nét tươi cười hạnh phúc của Lý Mộng Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.