Một ngày mới lại đến, gian phòng bị những tia nắng bình minh chiếu rọi. Diệp Thiên cũng thức dậy, vươn mình một để xua tan mọi cơn buồn ngủ. Đánh răng rửa mặt xong Diệp Thiên tiến về phía vách núi.
Trên vách núi nhìn xuống toàn bộ Tiên Liên Thánh tông hiện ra trước mắt hắn, Diệp Thiên liền nằm trên một tảng đá để phơi nắng, thuận tiện đón những cơn gió se se lạnh buổi sáng.
Hắn nhìn thấy đám đệ tử đang ngồi luyện công, còn cô nàng Thanh Thanh đang chỉ dạy những sư đệ sư muội kia, thỉnh thoảng chỉnh sửa các động tác sai sót mà bọn họ mắc phải.
Thấy vậy Diệp Thiên thầm khen, cô nàng này quả là chị cả của tông môn, rất đảm đang tài giỏi.
Công pháp của bọn họ không tốt lắm nhưng cao cấp hơn những công pháp của Nam Hạ vương triều rất nhiều.
Công pháp này có thể trực tiếp xử dụng linh khí để rèn luyện cơ thể, lên cho dù thiên tư kém đến đâu tu luyện vài chục năm cũng có thể đạt tới luyện tạng dễ dàng. Tấn cấp linh hải cảnh cũng không quá khó khăn nhưng các cảnh giới bên trên thì không còn dễ dàng như trước nữa mà cần tâm cảnh lịch duyệt, cần lượng lớn tài nguyên để đột phá.
Lên như Hoàng Thanh Thanh mới hơn ba mươi tuổi đã đột phá linh hải cảnh. Nhưng công pháp này cực hạn chỉ là Thiên tượng cảnh. Cho lên dù thiên tư của bọn họ cao như thế nào đi nữa mà không có cơ duyên tìm được công pháp khác cao cấp hơn thì cảnh giới cuối bọn họ đạt được cũng chỉ tới Thiên tượng cảnh mà thôi. Công pháp này cũng tương đương các công pháp mà Diệp Thiên để lại cho Lý Gia Vũ gia.
Tiên Liên Thánh tông tuy từng là Thánh tông nhưng khi lão Tửu chạy trốn lúc diệt tông sợ là cũng không mang được quá nhiều nội tình, lên công pháp của Tiên Liên tông hiện tại hơi kém là có thể hiểu được.
Diệp Thiên cũng có một quyển Thánh Liên quyết là Thánh cấp công pháp khá hữu duyên với Tiên Liên tông, đợi một dịp nào đó thích hợp Diệp Thiên có thể tặng cho Tiên Liên tông.
Diệp Thiên đi xuống xem đám đệ tử luyện công tiện thể hỏi xem lão tửu quỷ kia đang ở đâu.
“Thanh thanh sự phụ của các ngươi đang ở đâu.”
Hoàng Thanh Thanh cười đáp không một chút đối coi Diệp Thiên là người xa lạ:
“Sư phụ đang nhưỡng tửu ở phòng linh tửu.”
Nghe vậy Diệp Thiên cũng cười khổ, quả nhiên tên kia là một tửu quỷ chính hiệu.
Không thấy Diệp Thiên tu luyện Hoàng Thanh Thanh cũng hiếu kỳ hỏi.
“Sư thúc ngươi không tu luyện à.”
“Không cần, bởi vì ta rất mạnh.”
Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Mạnh bao nhiêu.”
“Rất rất mạnh.” Diệp Thiên cười cười đáp.
“Sư thúc ngươi không muốn trả lời thì thôi vậy, à ta còn một chút vấn đề về tu luyện xin sư thúc hỗ trợ.”
Hoàng Thanh Thanh dẫn Diệp Thiên ra một chỗ không có đệ tử nào rồi nói việc mình muốn hỏi.
“Sư thúc ta đang linh hải cảnh trung kỳ, ta chiến đấu không theo hướng dùng thuộc tính linh lực mà theo hướng kiếm đạo.”
“Ta tu luyện một quyển Tuyệt Phong Vẫn Kiếm đã đến đại thành nhưng ta cảm giác kiếm của ta chưa pháp huy được mạnh nhất.”
Vừa nói nàng vừa lấy kiếm thi triển các chiêu thức của Tuyệt Phong Vẫn Kiếm ra cho Diệp Thiên thấy.
“Cuồng phong trảm.”
“Loạn phong trảm.”
….
Từng chiêu kiếm pháp được Hoàng Thanh Thanh chém ra kết hợp với dáng người của nàng rất lung linh đẹp mắt.
Thấy các chiêu thức của nàng thi triển ra hết Diệp Thiên cũng cười cười nói.
“Phong Kiếm của ngươi đã đại thành,nhưng ngươi chưa dung nhập được kiếm ý vào trong vũ kỹ.”
Hoàng Thanh Thanh có chút mờ mịt, nàng nghe lão Tửu nói rất nhiều về Kiếm ý thậm trí thi triển kiếm pháp cho nàng thấy nhưng nàng chưa tới cảnh giới đó lên cũng không rõ ra sao.
“Đưa kiếm cho ta mượn.”
Diệp Thiên cầm kiếm thi triển lại từng chiêu thức mà Hoàng Thanh Thanh dùng, đối với cảnh giới của hắn nhìn kiếm kỹ một lần rồi thi triển lại là chuyện rất bình thường.
“Cuồng phong trảm.” Kiếm của Diệp Thiên chém ra, khí thế hoàn toàn bất đồng với Hoàng Thanh thanh lúc dùng ra. Lúc Hoàng Thanh Thanh dùng chiêu thức đó kiếm khí của nàng thanh thế to lớn vô cùng.
Còn khi Diệp Thiên dùng chiêu thức đó nhưng kiếm khí của hắn cuồng bạo như một trận cuồng phong muốn thổi bay tất cả vật cản, người bên cạnh cảm nhận không còn là kiếm khí mà là một cơn gió cuồng bạo thổi qua nhưng có thể cắt đứt xoắn nát vạn vật.
Bề ngoài kiếm kỹ của Diệp Thiên còn không to lớn đẹp mắt bằng kiếm kĩ của Hoàng Thanh Thanh nhưng uy lực của nó gấp nhiều lần.
Hoàng Thanh Thanh nhìn chiêu kiếm của Diệp Thiên mà có chút si chút say, thiên phú của nàng không tồi lên khi đạt bình cảnh cần người gợi ý, nhắc nhở là có thể đột phá. Lên khi nhìn kiếm kỹ của Diệp Thiên nàng cũng ngộ ra chút gì đó.
Thấy Hoàng Thanh Thanh thất thần ngộ đạo Diệp Thiên nhìn nàng cười cười rồi cắm thanh kiếm của nàng trên mặt đất rồi đi tới chỗ Lão Tửu.
Đi một đoạn đã thấy lão tửu nhìn Diệp Thiên cười khà khà.
“Ha ha ta mời ngươi vào tông quả là một quyết định đúng đắn nhất trong những năm gần đây. Diệp Thiên lão đệ rất thích hợp cho việc làm lão sư, ta dạy nàng mấy lần mà nàng chưa ngộ ra, còn ngươi mới một lần nàng đã chuẩn bị ngộ ra kiếm ý.”
Lão tửu đắc ý vô cùng mà nói với Diệp Thiên.
“Nàng đã tới bình cảnh, cho dù không có ta sợ chẳng bao lâu nàng cũng ngộ ra mà thôi. Còn trước kia ngươi dạy nàng nhưng khi đó cảnh giới của nàng chưa đến, dưa xanh không ngọt nhồi nhét cũng không vô.”
Diệp Thiên nói chuyện mà hoàn toàn giống như mới làm một việc tiện tay mà thôi, không có chút thành tựu nào.