“Ha ha mấy tiểu chất trước ta còn bế trên tay bây giờ đã phong độ ngời ngời, rất có khí thế phong độ của Lê huynh.”
“Nói lời khách sáo làm gì, mọi người nhập toạ.”
Tất cả mọi người nhập toạ, từng người đều là từ Nam Hạ vương triều đến lên khá quen thuộc, từng người tiến tới nói chuyện để tăng thêm tình cảm.
“Cảm tạ mọi người bỏ chút thời gian ra tới tham gia thọ yến của lão phu.” Vũ huân đứng ra cười nói.
“Chư vị đều là ở Nam Hạ vương triều hi vọng mọi người cùng Vũ Gia hoà thuận sống chung.”
“Thêm lời thừa thãi ta liền không nói nhiều sợ đại gia ghét bỏ, thọ yến bắt đầu.”
Nghe được Vũ Huân nói mọi người cũng khiêm tốn đáp lại, nhưng nội tâm thế mào cũng không ai biết được.
Từng chi thứ vũ gia đem từng món ăn mang lên.
Yến thọ bắt đầu từng đám ăn mặc trang phục sặc sỡ bắt đầu đứng trên đài cao biểu diễn. Phần lớn là các tạp kỹ giang hồ, diễn xiếc nhảy múa rất vui mắt.
Làm các quan khách nhìn say sưa ngon lành, thỉnh thoảng có tiếng khen hô vỗ tay.
Bên Vũ Huân đang say sưa đối ẩm với Lê Hoàng.
“Lê Hoàng huynh vẫn phong độ ngời ngời, còn ta đã già.”
“Haha ngươi già rồi sao, ngươi lừa dối người khác cũng muốn dối gạt ta sao, sợ chẳng mấy hôm nữa Nam Hạ vương triều lại có thêm một linh hải cao thủ.”
Lê Hoàng là Linh hải trung đoạn lên ánh mắt rất sắc bén nhìn ra Vũ Huân đang có dấu hiệu chuẩn bị đột phá linh hải cảnh.
“Lê hoàng huynh thật tinh mắt, nhờ phúc của ngoại tôn tặng ta ít linh dược, mấy ngày nay ta luyện hoá cũng có chút đột phá, sắp mở ra linh hải.”
Vũ Huân cũng không dấu diếm mà tiếc lộ với Lê Hoàng.
“Vị nào ngoại tôn tan tiệc giới thiệu ta chút.”
Lê Hoàng cũng hiếu kỳ với vị ngoại tôn đã tặng linh dược cho Vũ Huân, linh dược để một vị luyện tạng cảnh cảm ngộ đột phá linh hải cũng không phải cấp thấp có thể làm được, ít nhất sợ là dược vương.
“Cũng được chút ta dẫn Mộng Linh ra mắt ngươi.”
Hai người gần nhất mấy năm không gặp mặt lên có khá nhiều chuyện để nói. Hai người khi còn trẻ tuổi lịch duyệt sinh tử cùng nhau nhiều lần lên rất quen thuộc, tuy Lê Hoàng tính cách có chút bá đạo nhưng đối với người thân khá chân thành.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Đám chưởng bối nồi chuyện trò với nhau còn đâm hậu bối cũng không chịu ngồi yên mà muốn luận bàn với nhau.
Vũ Huân cũng không ngăn cản mà để đám tiểu bối giao lưu với nhau.
Từng cặp tiến tới luận bàn với nhau, Vũ gia nhiều người cũng lên sàn, trong đó có Vũ Hạ.
Còn đám Diệp Thiên chỉ say sưa ăn uống tiện thể nhìn một chút mà thôi chứ không có ý định lên tỷ võ.
Một đám trẻ tuổi đánh với nhau khá sôi động, người thắng kẻ bại nhưng chỉ tới điểm là dừng không muốn tại yến thọ của Vũ Huân chảy máu.
Ngay cả ba tên hoàng tử cũng theo Vũ Hạ lên sàn, nhìn đám tuổi trẻ nhiệt huyết Vũ Huân cùng Lê Hoàng nhớ lại khá nhiều chuyện hai người đã trải qua.
Khi xưa Lê Hoàng lịch duyệt cũng không để lộ thân phận, không người hộ vệ mà một người một ngựa tiến tới. Lúc đó gặp làm quen với Vũ Huân lên hai người đi khá nhiều nơi đi khắp nam hạ quốc, thậm trí qua tới quốc gia khác. Từ hiểm địa lịch duyệt đến chém giết đạo tặc ác nhân, có thể nói hai người trải qua có thể viết thành sách.
Yến tiệc diễn ra với không khí vui vẻ, mọi người đều ăn uống lo say. Đám hậu bối cũng ra sức luận bàn để thể hiện mình trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng bất ngờ phía đông có hai bóng người bay đến.
“Ha ha Vũ Huân kỳ tử của ngươi đã đến, thọ yến xong liền là tang yến của ngươi.”
Hai bóng người bay từ từ đến khí thế bá đạo vô cùng, còn mang theo vẻ tà khí nghi ngút. Người dẫn đầu còn cụt một tay.
“Không ngờ ngươi còn sống.”
Thấy hai bóng người đến phá đám Vũ Huân cũng thay đổi sắc mặt, hắn nhìn thấy người dẫn đầu là La Minh Long hoàng tử của Vĩnh Sơn vương triều hàng xóm với Nam Hạ vương triều.
La Minh Long là kẻ thù khi còn trẻ của Vũ Huân, hắn tiến về Nam Hạ vương triều dùng tinh huyết của thiếu nữ luyện công.
Khi đó Vũ Huân còn trẻ nhiệt huyết vô cùng thấy La Minh Long làm ác bất tận liền ra sức chém giết, Vũ Huân mạnh hơn lên đuổi giết hắn mấy trăm dặm. Nhưng tên La Minh Long khí vận chưa tận trốn về được Vĩnh Sơn vương triều, Vũ Huân đuổi bắt thất bại nhưng cũng chặt được một tay của La Minh Long.
Từ đó La Minh Long không dám đặt chân tới Nam Hạ vương triều nhưng hắn hận không thể lột da cắt gân Vũ Huân.
Không ngờ hắn về Vĩnh Sơn vương triều tiềm tu cùng cơ duyên mấy chục năm hắn lại đột phá Linh hải cảnh.
Còn bóng người đi theo La Minh Long cũng là một tên linh hải cảnh.
Khi Lê Hoàng nhận ra cũng hơi tái mặt, kẻ này là lão tổ của La Minh Long, La Khổng Tước. Là người có cảnh giới cao nhất Vĩnh Sơn vương triều linh hải cao đoạn. Có La Khổng Tước lên Vĩnh Sơn vương triều hay chèn ép Nam Hạ vương triều. Hắn biết hai người này đến đây không chỉ ý đồ muốn trả thù cho La Minh Long mà còn muốn giết hắn vị vương chủ mới lên Linh hải trung đoạn này.
Thấy hai tên linh hải một sơ đoạn một cao đoạn ngự không mà tới mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Hai tên lão tổ đang tiềm tu của Vũ gia cũng hiện thân, hai người này tóc bạc trắng mặt hiền nhiều nếp nhăn chứng tỏ thọ nguyên không còn nhiều.
Bọn hắn tiềm tu để cố đột phá linh hải cảnh, nếu gia tộc không có nguy cơ sinh tử bọn hắn sẽ không xuất hiện.
Vũ Huân nhìn sang Lê Hoàng tuy tình thế nguy hiểm nhưng hắn vẫn nở nụ cười.
“Lê Hoàng huynh chúng ta lại cùng đồng hành chiến đấu.”
Lê Hoàng cũng cười to.
“Ha ha được, mấy chục năm chúng ta lại sát cánh bên nhau chiến đấu.”
Hắn tuy mới linh hải trung đoạn nhưng hắn còn trẻ khí huyết mạnh mẽ vô cùng lên không ngại chiến cũng La Khổng Tước hơn hắn một tiểu cảnh giới nhưng đã già.
Hắn chỉ lo lắng cho Vũ Huân còn chưa đột phá Linh hải cảnh, nếu hai tên này sau một tuần nữa đến tình thế sẽ không nguy hiểm như bây giờ.