Diệp Thiên đảo mắt khắp chiến trường một lần rồi gật đầu.
“Ta cũng không thích Ma tộc.” Hắn nói xong rồi đưa tay lên búng tay một cái.
Phạch.
Tiếng búng tay đối với ba người Mộng Linh chỉ là một cái búng tay bình thường, nhưng đối với toàn bộ hải đảo tiếng búng tay tựa như tiếng sấm vang vọng bên tai những sinh vật trên hải đảo.
Hải đảo bị mất màu, không gian thời gian ngưng đọng lại.
Ma tộc hoá thành tro bụi bay mà tan biến, ngay cả những tên Chân Ma đều không thể thoái khỏi tai kiếp.
Chỉ có mỗi La Thiết Sát không bị tan biến, hắn nhìn chiến trường từng thành viên trong ma tộc tan biến mà thất thần, sau đó chuyển sang sợ hãi run rẩy.
Diệp Thiên nhìn về La Thiết Sát bằng ánh mắt thâm trường, cười như không cười.
Cái búng tay của Diệp Thiên hắn dùng Tâm Chi Pháp Tắc, Tâm Chi Pháp Tắc nó khác biệt với các loại pháp tắc khác như không gian, thời gian, ngũ hành. Nó là loại pháp tắc hư vô mờ mịt huyền ảo cùng loại với Nhân Quả, Vận Mệnh. Tâm Chi Pháp tắc mà Diệp Thiên sử dụng chỉ cần một ý nghĩ mọi thứ đều có thể thành hiện thực, sử dụng loại pháp tắc này hắn chính là một vị thần mình không gì không làm được.
Nhưng muốn cảm ngộ Tâm Chi pháp Tắc cần có Tâm lực, tâm lớn bao nhiêu Tâm Chi pháp tắc càng mạnh. Tâm Chi Pháp tắc không gì không làm được nhưng nó cũng không phải vô địch, không có một loại pháp tắc nào vô địch, chỉ có người vô địch.
Nếu ngươi sử Tâm Chi pháp tắc quá giới hạn của bản thân sẽ bị chính pháp tắc bản thân phản phệ, rắn nuốt voi kết cục là tự mình huỷ diệt.
Ma tộc trên chiến trường biến mất chỉ vì một ý niệm của Diệp thiên, La Thiết Sát còn sống không phải vì hắn mạnh mẽ tới mức đối kháng được Tâm Chi pháp tắc. Mà trên người của hắn có một vật gì đó ở giới hạn cao nhất Huyền Thiên đại lục. Mỗi vĩ diện đều thiết lập ra một quy tắc phòng hộ cho bản thân, những thứ gì có hại sẽ bị vĩ diện đó cắt giảm.
Vừa rồi Tâm chi Pháp tắc mà Diệp Thiên sử dụng là bản thiếu, bị lớp phong ấn trên thân thể hắn cắt giảm nhiều lần, nếu không đừng nói là Huyền Thiên đại lục, cho dù là ma giới cũng không một ai có thể đối kháng ngăn cản.
Đồng cảnh giới hắn vô địch, nếu như hắn mở ra một tầng phong ấn thực lực, khi đó hắn thực lực tương đương với Đại Đế cấp, có Đại Đế khác trước mặt cũng bị một cái búng tay của hắn làm bay màu. . ngôn tình hoàn
La Thiết Sát sau khi hoảng sợ dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt chuyền sang điên cuồng mà chỉ trỏ Diệp Thiên.
“Ngươi, ngươi giám huỷ hoại tất cả tâm huyết ngàn năm của Âm Sát ma tộc. Ngươi chết đi.”
Vừa nói hắn vừa phát chiêu đánh về phía Mộng Linh ba người. La Thiết Sát không ngốc, vừa nãy hắn thấy Diệp Thiên một chiêu diệt sát La Thiết Huyết. Hắn biết mình làm gì đi nữa cũng không ngăn trở được một chiêu của Diệp Thiên, cho nên hắn muốn kéo ba người Mộng Linh, Tiểu Uyên chết cùng.
“Lôi Thần Tề Thiên.”La Thiết Sát xung lĩnh vực Lôi điện che phủ thiên địa, một biển thiên lôi sáng rực toàn bộ hải đảo, không thứ gì có thể thấy rõ ràng. Chỉ thấy một mảnh thiên lôi che khuất tầm thế gian, dù ở chỗ nào đi nữa cũng cảm nhận được hơi thở của sự huỷ diệt. Thiên lôi tụ hợp thành một con lôi long tử sắc khổng lồ đánh về phía Mộng Linh.
Ba người Mông Linh cũng bị khung cảnh hoành tráng chấn động, tử sắc lôi long như muốn quét sạch thế gian nhắm thẳng về hướng các nàng.
Diệp Thiên nhìn tử sắc lôi long miệng chỉ nói một câu: “Đổi chiều.”
Lôi long quay quay ngược 180 độ đánh về phía chủ nhân của nó. Không những thế lôi long được cấp thêm chất dinh dưỡng mà to lớn hơn ngưng đọng thành thực thể mà đánh về phía La Thiết Sát.
La Thiết Sát bị cảnh tượng làm cho giật mình. Lôi long lúc trước đã là chiêu thức mạnh nhất của hắn, muốn chống đỡ cũng phải chầy chật. Hiện tại uy lực của nó gấp quá khứ cả trăm lần La Thiết Sát vô pháp đón đỡ.
La Thiết Sát vội vàng lấy ra một cái tử phủ mà quăng ra về phía tử sắc lôi long hò hét:”Ma Đế cứu mạng.”
Tử phủ bên cạnh hiện lên một bóng mờ, khí thế vô biên bá đạo. Toàn bộ hải đào đều bị khí thế đó đè nén đếm ngạt thở. Ánh mắt như thái dương lấp đầy bởi sự huỷ diệt.
“Thật vô dụng.” Bóng mờ phất tay một cái Lôi long biến mất. Bóng mờ sử dụng không phải ngôn ngữ của Huyền Thiên Đại lục.
“Bẩm Ma Đế tâm huyết ngàn năm của chúng ta bị kẻ kia phá huỷ.” La Thiết Sát cung kính với bóng mờ đưa tay chỉ về phía Diệp Thiên. Hắn không tin tại một vĩ diện cấp thấp này còn có người chống lại được Ma Đế.
“Đây là…” Người trên hải đảo nhìn về bóng mờ kỳ vĩ uy nghiêm kia mà trong đầu chỉ lên một ý nghĩ “Đại Đế.” Rồi bị ý nghĩ đó làm sợ hãi tuyệt vọng, một tên ma vương cũng làm bọn họ vô pháp chống đỡ, giờ thêm một bóng người mà bọn họ ngay cả ý nghĩ chống lại cũng không giám hiện lên.
Thanh tử phủ kia là Đế Khí, vũ khí mà Ma Đế sử dụng. Chủ nhân của nó còn sống, không những thế vị chủ nhân kia con cắt một phần Đế hồn ký gửi trên Đế Khí. Nên uy lực của nó không như Đế Khí bình thường chỉ đánh được một kích toàn lực của Đại Đế sau đó cần thời gian hồi phục. Thanh tử phủ này sợ rằng đánh ra được nhiều lần. Có thể nói Ma Đế bỏ ra rất nhiều tâm huyết để xâm chiếm Huyền Thiên Đại lục.
“Kẻ nào giám phá huỷ đại kế của Âm Sát ma tộc.” Ánh mắt như thần minh ngắm nhìn thế gian mà đảo mắt quanh hải đảo, sau đó dừng lại chỗ Diệp Thiên. Ánh mắt uy nghiêm mà chuyển sang trạng thái không thể tin được.
“Ngươi… sao có thể. Ngài sao có thể ở một cấp thấp vĩ diện như vậy.” Thân ảnh Ma Đế không còn giữ được sự bình tình.
Diệp Thiên cười cười mà nhìn về bóng mờ dùng ngôn ngữ Ma Giới mà nói: “Không ngờ một tiểu Đế cấp có thể nhận ra ta.”
“Ngươi muốn thế nào đây, muốn mời ta đến ma giới gặp bản thể của ngươi hay sao.”
Ma Đế không còn giữ được sự bình tĩnh mà hoảng hốt lắc đầu lia lịa.
“Tiểu Nhân làm sao giám để đại nhân hao tổn thời gian cho tiểu nhân được. Mọi chuyện là hiểu lầm.” Ma Đế bị câu nói của Diệp Thiên làm run sợ, hắn biết được sự tồn tại của Diệp Thiên là do tình cờ một lần hắn được một vị Ma Thần nhắc qua. Ma Giới có một cấm kỵ tồn tại, một ngày đại thanh trừng vị cấm kị kia phá huỷ một góc của Ma Giới. Đến hiện tại một góc của Ma giới vẫn chưa hồi phục lại được.
Hai người nói chuyện chỉ có La Thiết Sát hiểu rõ, hắn không thể tin được vị đứng đầu Âm Ma tộc lại cúi mình khép nép như vậy.
Sau đó Ma Đế quay sang nhìn La Thiết Sát, rồi vỗ một chưởng La Thiết Sát hoàn toàn biến mất trên thế gian.