Diệp Thiên nhìn Tiểu Uyên đi mất có chút dục hoả đốt người, hai hôm nay hôn Lý Mông Linh Tiểu Uyên, Diệp Thiên như ăn phải trái cấm, làm người ta nghiện bởi sự kích thích khoái cảm của nó.
Diệp Thiên thấy vậy liền về phòng mà đi tắm, muốn dùng nước lạnh để dập tắt những ý nghĩ trong đầu.
Nhưng khi tắm xong ra tới cửa lại thấy Lý Mộng Linh về tới phòng thì tâm trí của Diệp Thiên bắt đầu nghĩ linh tinh không tập chung được.
Diệp Thiên liền đi qua bên phòng của Lý Mông Linh.
Lý mộng Linh mở của ra thì thấy Diệp Thiên đang đứng ngoài.
“Nương tử chào buổi tối.”
Diệp Thiên hắc hắc cười tiến vào phòng nàng rồi khép lại.
Không đợi nàng đuổi ra Diệp Thiên đã tiến đến ôm hôn nàng, ngọn lửa của hai người lại bùng cháy bởi nụ hôn.
Lý Mộng Linh có chút chống cự nhưng nhiều hơn là sự chờ mong ham muốn, hai người đã là vợ chồng lên nàng cũng không trốn tránh nó.
Hai người hôn nồng nhiệt, hoàn toàn không giống hôm qua vụng về mà đáp trả nồng nhiệt, sự ngọt ngào từ đôi môi đối phương làm nàng như tan chảy. Tay Diệp Thiên bắt đầu càn quét cơ thể nàng, từ hai ngọn đồi to lớn mền mại đàn hồi tới bờ mông săn chắc đẫy đà của nàng.
Khi bị Diệp Thiên chạm tới ngọn đồi cao vút ấy nàng có chút thở dốc mà rên rỉ ẩm ướt, hai khoả anh đào nhỏ bắt đầu hiện trên áo.
Diệp Thiên bế nàng lên giường.
“Hôm nay trở đi nàng sẽ là nương tử của ta đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, ai cũng không thể cướp nàng khỏi tay của ta dù là ông trời.”
“Nương tử ta yêu người.”
Câu nói cực kỳ bá đạo của Diệp Thiên làm Lý Mộng Linh có chút say.
“Ta cũng vậy, ta yêu ngươi.”
Diệp Thiên đỡ lấy đầu nàng cúi xuống tiếp tục hôn nàng, tay của hắn bắt đầu vuốt ve nhào lặn hai ngọn đồi to lớn mền mại mà đàn hồi, bắt đầu trêu đùa nó, rồi xuống tới cặp đùi thon dài nàng. Từ trên đồi cao bắt đầu xuống tới thảo nguyên, quần áo Lý Mộng Linh dần dần bị Diệp Thiên cởi xuống. Khi bàn tay của Diệp Thiên bắt đầu khám phá cơ thể nàng liền không nhịn được mà bắt đầu thở dốc kèm theo những tiếng rên nhỏ.
Đôi ngọn đồi to lớn trắng nõn kèm theo hai hạt anh đào hồng hồng làm Diệp Thiên không thể dời mắt và bắt đầu trêu đùa với nó. Từ trên đồi cao xuống dưới thảo nguyên đều bị Diệp Thiên càn quét, hai quấn quýt lấy nhau kèm theo những tiếng rên rỉ thở dốc làm say lòng người.
Đến gần sáng hai người mới ôm nhau ngủ, Lý Mộng Linh gối lên tay Diệp Thiên mà ngủ, nét mặt hai người ngủ mà cực kỳ hành phúc.
Đến tận khi Tiểu Uyên gõ cửa mang đồ ăn sáng đến Diệp Thiên mới thức dậy mặc đồ mở cửa cho nàng.
Lúc thấy Diệp Thiên ra mở cửa Tiểu Uyên chỉ nghĩ Diệp Thiên qua Phòng của Lý Mộng Linh sớm mà thôi.
Nhưng bước vào phòng thấy đôi vai trần của Lý Mộng Linh vết đỏ trên chăn cùng quần áo của nàng bị để ở một góc thì Tiểu Uyên đã biết chuyện hai người họ.
Nàng chua chua nói với Diệp Thiên.
“Cô gia với tiểu thư hai người tối qua ở bên nhau mà không gọi ta với.”
Diệp Thiên hắc hắc cười nói với nàng.
“Để tối nay ta kêu Tiểu Uyên.”
“Nhớ đấy nhé cô gia.”
Tiểu Uyên khanh khách cười mặt có chút đỏ, chút chờ mong sớm chính thức làm người bên cạnh Diệp Thiên, lại hơi xấu hổ vì nghĩ đến những chuyện kia.
Nghe tiếng cười của Tiểu Uyên Lý Mộng Linh cũng bật người ngồi dậy, nàng tuy là võ giả nhưng cũng không chịu được Diệp Thiên tàn phá, nếu không phải nàng xin tha Diệp Thiên cũng không để nàng nghỉ.
Theo thói quen hằng ngày thức dậy nàng quên mất chuyện hôm qua với Diệp Thiên mà như bình thường ngồi dậy.
“Thân hình tiểu thư thật đẹp.”
Tiểu Uyên cười cười trêu nàng.
Còn Diệp Thiên nhìn chằm chằm lên thân thể nàng, đồi núi chập trùng to lớn rung rung trước gió đôi hạt anh đào hồng hồng mê người, thân hình trắng sứ không tỳ vết kèm đôi chân dài miên mang làm Diệp Thiên có chút say, hôm qua ánh đèn mờ mờ Diệp Thiên đã thấy tất cả nhưng ban ngày nhìn thấy thân hình đẹp không tỳ vết làm hắn kém chút muốn bế nàng ân ái tiếp.
Thấy Diệp Thiên nhìn chằm chằm Lý Mộng Linh hơi giật mình cúi xuống xem thì nhìn thấy đôi thỏ nhỏ rung rung, thân hình chần trục không mảnh vải nàng vội vàng chui vào chăn thò tay lấy quần áo mặc vào.
Sắc mặt đỏ như phát sốt nàng có chút xấu hổ, tuy tối qua thân thể nàng hoàn toàn không có chỗ nào bí mật trước Diệp Thiên bị Diệp Thiên vuốt ve qua, thậm trí là hôn qua nhưng ban ngày bại lộ trước Diệp Thiên nàng vẫn xấu hổ hận không có chỗ chui vào.
“Nhìn cái gì.”
Lý Mộng Linh hừ lạnh với Diệp Thiên.
Diệp Thiên giả ngu cười hắc hắc.
“Thân hình ta cũng không kém tiểu thư cô gia có muốn nhìn không.”
Tiểu Uyên cười như không cười nhìn Diệp Thiên.
“Có chứ để tối nay.”
Diệp Thiên cười gian.
Đợi đến Lý Mộng linh xử lý xong chút chuyện cá nhân ba người ngồi lại bàn ăn. Hai người Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều có chút đỏ mặt yêu diễm xinh đẹp tuyệt trần.
Ăn xong thấy Diệp Thiên nghiêm túc không tươi cười vui đùa như hằng ngày nhìn hai người, làm họ biết Diệp Thiên có chuyện muốn nói với mình.
“Ta là một cao thủ võ đạo, trên hành trình tìm kiếm cảnh giới cao hơn mà chém chém giết giết, lừa lọc phản bội nhau, đến cuối cùng chỉ cô độc trên con đường đó, ta chán ghét cuộc sống như vậy lên tìm một nơi để ẩn cư chôn vùi bản thân mình,nơi đó là phong sơn thành. Từ khi đến phong sơn thành ta hoàn toàn không dùng võ đạo, gần như quên nó đi. Nhưng khi gặp ngươi cùng Tiểu Uyên ta nhận ra các ngươi là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Lên từ giờ ta sẽ dùng lại nó để bảo vệ các ngươi những người yêu quý quan trọng trong cuộc đời ta. Từ giờ phút này sẽ không ai có thể tổn thương các ngươi dù là ông trời.”
Nghe Diệp Thiên nói Lý Mộng Linh Tiểu Uyên có chút cảm động, hai nàng cũng không phải ngốc từ khi ra thiên sơn hai nàng đều biết Diệp Thiên có chút bí mật, hắn đã bỏ đi đồ đao để sống cuộc sống phàm nhân, nhưng gặp các nàng hắn cầm lên lại thanh đồ đao đã tổn thương qua hắn để bảo về các nàng. Các nàng biết mình là ngươi quan trọng của Diệp Thiên để hắn nhấc lên thứ đã tổn thương hắn, thứ hắn muốn quên đi. Nàng tự hứa sẽ dùng toàn tâm toàn ý cuộc đời này yêu thương chăm sóc hắn.
“Ngươi cùng Tiểu Uyên là vợ của ta, đời đời kiếp kiếp.”
Có thể đêm qua ở với Lý Mộng Linh Diệp Thiên hắn đã quyết tâm hơn, không trốn tránh quá khứ của mình nữa.
Thấy Diệp Thiên chính thức công nhận hai người làm Lý Mộng Linh Tiểu Uyên đều vui vẻ. Hai người họ cùng Diệp Thiên đều có tình cảm với nhau, khi Diệp Thiên đối mặt với quá khứ mà không trốn tránh nữa để đối mặt với các nàng, nội tâm được giải toả mọi người nhìn nhau trong lòng đều có chút hạnh phúc.
“Tiểu Uyên ngươi không gọi ta là tiểu thư nữa mà gọi là tỷ tỷ.”
Nghe Lý Mộng Linh nói với mình Tiểu Uyên cũng gật đầu với Lý Mộng Linh.
“Được tỷ tỷ.”
“Không gọi ta là cô gia nữa, hãy gọi tướng công đi.”
Diệp Thiên quay trở lại với vẻ biếng nhác tươi cười hằng ngày.
“Không được cô gia, gọi vậy mới có thú.”
Tiểu Uyên khánh khách cười, Diệp Thiên vỗ vỗ trán cười khổ, nghe Tiểu Uyên gọi như vậy Diệp Thiên cũng có chút kích thích của sự vụng trộm lên hắn cũng mặc kệ.