Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 20: Chương 20: Sông thu bồn




Sông Thu Bồn là dòng sông có lịch sử lâu đời của phong sơn thành, nghe nói từng có một vị vua đi qua con sông nhìn cảnh sắc tươi đẹp của dòng sông trên ánh chiều tà, màu hồng nhạt của bầu trời chiếu xuống làn nước làm dòng sông cũng hơi hồng nhạt, mùa thu lên hai bên bờ sông các hàng cây lá xanh cũng bắt đầu chuyển đỏ. Phong cảnh rất lên thơ chữ tình, hơi mang mát chút buồn làm người ta lưu luyến đậm sâu như nhớ lại mối tình đầu. Vị đại nhân vật đó đã làm một bài thơ về sông Thu Bồn, dòng sông của mùa thu.<code> Thu Bồn Dạ Bạc </code>Viễn biệt thần kinh ức khứ niên

Bồn giang kim hữu tải ngâm thuyền

Lô hoa thích thích phiên tình chử

Tiều xướng đê đê cách mộ yên

Hữu khách huề cầm điều tố nguyệt

Hà nhân bả tửu đối phương diên?

Sầu lai ngẫu trị điểu phi tất

Thỉ tín kim thân thị Lạc Thiên.<code> Lê Thánh Tôn. </code>Từ đó sông Thu Bồn là một trong những địa danh du lịch nổi tiếng của Phong Sơn thành, nơi nơi các đôi trai gái nguyện thề uyên ương.

Hôm nay đám Diệp Thiên đã tập hợp từ sáng sớm, mọi người tới bờ sông Thu Bồn thuê một chiếc thuyền để du ngoạn trên sông.

Hôm nay Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên ăn mặt đều rất sinh đẹp, tâm trạng cũng khá thoải mái, đặc biệt là Tiểu Uyên sinh động hoạt bát cực kỳ. Còn Lý Phá Thiên với Tiểu Bạch hơi ngáp ngáp có vẻ ngủ chưa đủ giấc.

Thuyền trôi từ từ trên mặt sông trong xanh mát lạnh làm tâm trạng mọi người rất tốt, tự thuê chiếc thuyền lên phải có người chèo, nhiệm vụ lặng nề quan trọng này đặt lên vai Lý Phá Thiên. Chèo Thuyền chắc chắn không thể để tiểu Uyên Lý mộng Linh động tay rồi,còn con hàng Tiểu Bạch không thể chèo thuyền lên chỉ giao cho hai người Lý Phá Thiên và Diệp Thiên, nay Diệp Thiên mang theo một cái cần câu muốn câu một ít cá sông để mọi người du ngoạn ăn uống lên Lý Phá Thiên đành phải chèo thuyền.

Không khí trên sông se se mát lạnh, bờ sông hai bên xanh mướt đẹp đẽ như in vào lòng người.

Diệp Thiên thả câu tiện tay mang chút ít đồ ăn vặt trái cây ra để mọi người ăn.

Sông Thu Bồn cũng có hung thú nhưng chỉ cấp thấp họ cá hung thú lên không quá nguy hiểm.

Cần câu thả xuống được một lúc thì chiếc phao động đậy rồi chìm nghỉm, Diệp Thiên liền dật mạnh cần câu rồi nhấc lên, mắc câu là một con cá chép nặng khoảng mấy kí, thân thể to béo nhiều thịt, Tiểu Bạch thấy mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Ha ha nay có lộc ăn, cá chép nướng trên sông thu bồn thì còn gì bằng.”

Mọi người đều thích thú tay nghề của Diệp Thiên lên nghe nói sắp có đồ ăn mắt đều sáng lên một chút.

“Cô gia làm cá nướng đi để ta đốt củi.”

“Đúng đó anh rể làm cá nướng đi.”

Trên thuyền cũng khá rộng lên có chỗ để nướng cá.

Diệp Thiên nhanh chóng làm sạch cá, bỏ đi nội tạng kèm những phầm không ăn được, rồi ướp thêm một chút gia vị để cho cá tăng thêm hương vị cùng không có mùi tanh. Ướp xong đợi than hồng là có thể nướng.

Rất nhanh than đã hồng Diệp Thiên đặt cá lên nướng, rồi đều đặn lật cá để cá không bị cháy.

Mọi người đều có chút chờ mong.

Mùi cá nướng lan toả kèm theo hương thơm của gia vị nướng kèm làm mọi người kích thích muốn ăn.

“Cá chín rồi đây.”

Diệp Thiên nhấc ca ra chia đều cho mọi người.

“Phần của nương tử đây.”

“Tiểu Uyên nữa.”

Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên mỉm cười nhận lấy phần cá Diệp Thiên đưa.

Từng phần cá bị Diệp Thiên chia đều ra.

Cá chép nướng thơm ngọt thịt chắc ít xương rất nhanh bị ăn xong, mọi người đều là võ giả lên con cá nặng mấy kí không làm đám người lo bụng được.

“Anh rể câu thêm cá đi chứ ăn chưa đã thèm.”

Hùng hài tử Lý Phá Thiên nhanh miệng bảo Diệp Thiên câu thêm cá.

“Được rồi chờ cá cắn câu đã.”

Câu cá nhưng miệng Diệp Thiên cũng không rảnh rỗi luôn mồn trêu chọc Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên.

“Nương tử, Tiểu Uyên nay hai người rất đẹp,hai người thử nghiêng mặt trên mặt sông sợ không ít cá nổi lên ngắm các ngươi đấy.”

“Ha ha cô gia miệng thật ngọt.”

“Không tin.”

Tiểu Uyên Lý Mộng Linh cũng ngó xuống mặt sông xem lời Diệp Thiên thật hay giả.

“Thấy chưa mặt sông có hai tiên nữ đang nhìn chúng ta kìa.”

Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên đều bị Diệp Thiên chọc cười.

“Cô gia cá đâu.”

“Cá nó đang kêu gọi đồng bạn để cùng ngắm các ngươi, chờ chút nữa.”

Tiểu Uyên cười khanh khách còn Lý Mộng Linh cũng cười hoàn toàn bị lời nói xằng nói bậy cả Diệp Thiên chọc cười.

“Sắp đến chợ nổi sông Thu Bồn, nghe nói nơi đó rất đẹp chúng ta ghé vào chơi.”

Nghe Diệp Thiên nói sự chờ mong đều hiện lên trên mặt đám người.

Thuyền trôi chầm chầm đã thấy khu kiến trúc của chợ nổi Thu Bồn, nơi từng toà kiến trúc mọc san sát hai bên, mỗi căn tửu lầu nhà hàng, bán các vật phẩm linh tinh đều cao tầm ba bốn tầng, mái ngói uốn lượn cổ kính như chứng kiến bao thăng trầm của lịch sử.

Dọc hai bên kiến trúc đều treo kín các lồng đèn đỏ, một cây cầu nối liền hai bên bờ sông, trên đó thỉnh thoảng có những bóng người lướt qua.

Khu chợ người người tấp lập đông vui, những du khách như bọn Diệp Thiên, những tiểu thương mua bán nhộn nhịp cực kỳ.

Thấy bị khu kiến trúc mê đảo Tiểu Uyên Lý Mộng Linh cũng tỏ ra thích thú.

Vào gần chợ đã thấy hương thơm của đủ loại đồ ăn, rực rỡ sắc màu của những vật phẩm thủ công mỹ nghệ.

Thuyền Diệp Thiên ghé vài một khu bán đồ ăn Diệp Thiên gọi mỗi món vài phần ăn. Rất nhanh từng phần ăn được đưa qua bên thuyền của Diệp Thiên. Đám Lý Phá Thiên Tiểu bạch đều không kịp chờ đợi muốn ăn thử.

Đám người là võ giả không sợ béo lên ngay cả Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên cũng ăn khá nhiệt tình.

Ăn no Diệp Thiên kêu Lý Phá Thiên trèo thuyền qua khu bán đồ lưu niệm linh tinh.

Tới hàng quần áo Diệp Thiên chọn cho Lý Mộng Linh Tiểu uyên mỗi người một bộ thổ cẩm quần áo màu đỏ rực, được thêu thùa tỷ mỉ đến từng chi tiết.

Tiểu Uyên không kịp chờ đợi mặc thử lên kéo Lý Mộng Linh vào chỗ thay đồ.

Ít phút sau hai người bước ra như muốn loá mắt Diệp Thiên. Dáng người cao cao thon gầy xinh đẹp của Mông Linh, nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Uyển, hai người như đang bước từ truyện cổ tích bước ra với sự ngỡ ngàng của Diệp Thiên với khách du lịch gần đấy.

“Nương tử, Tiểu Uyên thật đẹp.”

Tiểu Uyên khúc khích cười, còn Lý Mộng Linh có chút e thẹn.

“Đi thôi ta sợ đứng đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

Diệp Thiên nắm tay nhỏ của Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên kéo hai người xuống thuyền rời đi.

Dạo chơi khu lưu niệm Lý Mộng Linh, tiểu Uyên cũng mua tặng cho Diệp Thiên ít đồ lình tinh, ngay cả Tiểu Bạch cũng bị Tiểu Uyên mua cho một cái khăn quàng cổ. Bị quấn khăn Tiểu Bạch nhìn khá buồn cười nhưng nó không ghét bỏ còn dương dương đắc ý lượn tới lượn lui.

Đến giữa buổi chiều Diệp Thiên gọi mọi người đi về,với sự lưu luyến không muốn về của Lý Phá Thiên.

“Về thôi,chứ không đợi chút nữa muộn đi thuyền không an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.