Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 57: Chương 57: Thiên Dực hổ vương




Rất nhanh bí cảnh đã chuẩn bị mở cửa, hư không có chút lay động lên Diệp Thiên cảm nhận được.

Ở một khoảng đất trống từ trong lòng đất mọc lên một cánh cổng không gian lớn vô cùng, ở giữa cổng hiện lên một lớp màng không khí nhưng nhìn không được bên trong, mà chỉ thấy lớp không khí đó dịch chuyển liên tục như một lỗ đen cắn nuốt mọi thứ.

Từng môn phái tập hợp đệ tử để tiến vào bí cảnh,dẫn đầu là các đệ tử của Thánh tông, tiếp sau đó mới đến các tông môn nhỏ hơn hoặc tán tu. Người người nườm nượp tiến vào, Hoàng Thanh Thanh nàng cũng đi theo dòng người đó mà vào bí cảnh.

Trước khi nàng vào bí cảnh Diệp Thiên có lấy ra một mai ngọc giản đưa cho nàng rồi nói.

“Vào trong bí cảnh nếu gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát ngọc giản này.” Hắn cũng không nói ra công dụng của ngọc giản mà chỉ nói nàng cầm mà thôi.

Hoàng Thanh Thanh nàng có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy, cho dù ngọc giản không có tác dụng gì nhưng nó cũng là vật mà Diệp Thiên tặng nàng. Chỉ khi an nguy tới tính mạng nàng mới bóp nát nó theo lời của Diệp thiên, còn không nàng sẽ mang trên mình như một vậy kỷ niệm đính ước.

“Cảm tạ sư thúc.” Chào Diệp Thiên một cái rồi nàng tiến tới phía cổng không gian, nhưng chưa đi được vài bước nàng đã chạy lại ôm Diệp Thiên thật chặt rồi hôn trên má hắn một cái.

“Ta yêu ngươi sư thúc.” Nàng nói xong mà đỏ mặt chạy vào trong cổng không gian.

Hoàng Thanh Thanh nàng biết đi lần này có lẽ nàng sẽ mãi mãi ở lại bên trong bí cảnh, lên nàng quyết định nói ra những lời trong lòng. Nếu thật sự nàng chết đi cũng sẽ không còn gì hối tiếc. Cho lên nàng tỏ tình với Diệp Thiên cũng không đợi hắn mở miệng đã chạy vào bên trong công không gian. Ngôn Tình Hài

Thanh Thanh nàng đi mất chỉ còn Diệp Thiên đứng sững sờ tại chỗ, tay còn sờ sờ trên má, vừa nãy hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể cùng tiếng tim đập như trống của nàng.

“Cô nàng này thật là.” Diệp Thiên cười cười cũng tiến vào trong bí cảnh. Đối với Diệp Thiên mà nói cấm chế của Thánh Nhân bí cảnh có cũng như không, hoàn toàn không thể ngăn cản hắn tiến vào.

Hoàng Thanh Thanh đi qua công không gian bị dịch chuyển đến một chỗ không người, xung quanh chỉ toàn là cây cối che trời mà thôi. Mặt nàng đỏ như phát sốt mà sờ sở vô ngực của mình chỗ trái tim mà thầm nói.

“Không biết nếu ta đứng lại Diệp Thiên sư thúc sẽ trả lời ra sao, mà thôi kệ ít ra ta cũng đã nói ra ta yêu thích hắn, dù chết cũng không hối hận.” Nàng mỉm cười rồi rút kiếm ra tiến lên phía trước.

Còn bên Diệp Thiên hắn cũng vào trong bí cảnh, dùng thần thức quét ngang bí cảnh thấy được vị trí của Hoàng Thanh Thanh nhưng hắn không tới bên chỗ nàng, đây là cơ hội hiếm thấy để nàng lịch duyệt lên hắn sẽ không ở bên nàng. Chỉ khi nàng gặp nguy hiểm hắn mới ra tay.

“Chỗ này giết thời gian cũng không tồi.” Diệp Thiên đi về phía trung tâm của bí cảnh.

Có thể nói Tuyệt Viên Thánh nhân sợ rằng bỏ ra không ít công sức tạo ra bí cảnh này, bên trong nhiều kiến trúc to lớn cùng số lượng hung thú nhiều vô số, có lẽ để thử thách đám người tiến vào. Cũng không thiếu các thiên tài địa bảo công pháp tài nguyên được an bài từng chỗ khác nhau, mỗi chỗ đều có hung thú hoặc khôi lỗi canh gác, còn truyền thừa của hắn đặt ở trung tâm bí cảnh nơi đó có khá nhiều cạm bẫy để tuyển chọn ra vị để tử hợp cách nhất.

Do thời gian đã qua ngàn năm lên bên trong bí cảnh không thiếu trung giai,cao giai thú vương( cấp 7 trung giai thú vương, cấp 9 là đỉnh cấp thú vương, cấp 10 thánh thú).

Có thể nói nơi đây chỗ nào cũng có khá nhiều cơ duyên những cũng không thiếu các cạm bẫy trí mạng.

Mà trong bí cảnh có cấm chế không thể ngự không phi hành lên đám người tiến vào chỉ có thể dùng hai chân mà chạy, càng vào xâu bên trong càng nguy hiểm. Cơ mà không biết Tuyệt Viên thánh nhân nghĩ sao mà để một đám linh hải cảnh đi tranh đoạt vật phẩm từ cao giai thú vương, sợ rằng không có mấy người có thể vượt qua. Cho dù đám Thánh tông đệ tử cũng rất khó vượt qua được, dù sao bí cảnh là lĩnh vực của Tuyệt Viên Thánh nhân, lên chỉ có thể dùng thực lực của mình mà đánh ra chứ không thể dùng các trang bị để kích hoạt lên Tử Phủ hoặc Thiên tượng lực chiến. Chỉ có đích thân thánh nhân chế tạo ra pháp khí mới không bị bí cảnh lĩnh vực hạn chế, nhưng có Thánh nhân trang bị trong bí cảnh này sợ còn không đếm đủ hai bàn tay.

Đám thánh tông cũng không nghĩ ra Tuyệt Viên lão nhân tuyệt tình đến vậy, nơi đây có khả năng sẽ trở thành một hồi sát lục. Đến sau cùng không biết có bao nhiêu kẻ còn sống.

Cơ mà cũng chẳng liên quan đến Diệp Thiên, hắn thuận tiện đi dạo một chút, ngay cả truyền thừa của Tuyệt Viên thánh nhân đối với hắn cũng chẳng đáng nhắc tới.

Diệp Thiên đi về phía trước thì thấy một cây Thanh Ngọc Tuyết Lê, trên cây rất nhiều trái, mà đã có một số nhỏ đã chín. Mỗi trái tuyết lê khi chín đều long lanh trong suốt như ngọc đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Thiên cười cười tiến đến, cây tuyết lê này chỉ là trung giai dược vương( linh dược cấp 7) nhưng đối với Diệp Thiên nó còn quý trọng hơn cả dược Thánh dược Đế, ít ra nó ngon miệng.

Tuy vậy nhưng thấy dược Thánh dược Đế Diệp Thiên cũng không ngại mà thu nó, tuy không ăn ngon nhưng quăng vào một góc vườn linh dược cũng không chiếm nhiều diện tích.

Bên cạnh gốc Tuyết Lê có một con trung giai thú vương Thiên Dực hổ màu trắng đang nằm. Con thú vương này cao tầm bốn mét dài mười mấy mét, toàn thân màu trắng trên lưng có một đôi cánh dài. Tuy là một quái vật khổng lồ nhưng tạo hình khá đẹp mắt.

Hung thú lên cấp thú vương dùng được pháp thuật thần thông cũng có thể lựa chọn hoá hình thành hình người lên tại Huyền Thiên đại lục không thiếu hung thú trà trộn vào phía nhân loại, cũng có khá nhiều thế lực do hung thú tạo thành. Do đây là bên trong tiểu không gian lên đám thú vương đều không thể tiếp nhận thiên kiếp tẩy lễ để hoá hình.

Khi hoá hình hung thú có hai hình thái một là như nhân loại bình thường, hai là thú hình.

Tuy không hoá hình nhưng vẫn có thể giao tiếp với bọn chúng.

“Nhân loại ngươi không lên đến đây.” Thiên Dực hổ gầm lên rồi chuyền âm cho Diệp Thiên.

Nó thân thể thủ thế như bất kỳ lúc nào sẽ tấn công đến Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười cười đi về phía cây tuyết lê mà không quan tâm đến sự đe doạ của Thiên dực hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.