Diệp Thiên đi mất, Sơn Hải đường chủ mới quay sang hỏi mấy tên hạch tâm đệ chuyện gì đã xảy ra.
Mấy tên hạch tâm đệ tử không giám giấu giếm, nói ra toàn bộ sự việc.
Nghe xong đầu đuôi Sơn Hải đường chủ cũng đã đoán ra tình cảnh lúc đó. Hắn nhìn mấy tên hạch tâm đệ tử tức giận đến nỗi đen mặt lại.
“Hừ đây là các ngươi làm chuyện tốt sao. Các ngươi tốt, rất tốt. Phần thưởng của các ngươi là 5 năm diện bích trong Băng Tinh Tuyết động, Hoàng Vân là 10 năm. Đợi người trong tông tới sẽ dẫn các ngươi đi diện bích.” Nói xong Sơn Hải đường chủ quay người rời đi.
Thấy chữ Băng Tinh Tuyết động đám đệ tử đều mặt mày tái xanh, Băng Tinh Tuyết Động là một động phủ băng tuyết bao phủ quanh năm. Lạnh lẽo tới tận xương tuỷ, phàm nhân chỉ cần tiến vào một giây liền sẽ đông thành tượng đá, bọn họ là linh cảnh sẽ không bị đông chết, nhưng cũng không quá tốt. 5 năm bên trong là một cực hình kinh khủng.
Sơn Hải đường chủ đi về phía tổng bộ thì có một tên đệ tử thuộc dòng dõi của hắn là Trấn Thiên Vân hiếu kỳ mà tiến tới hỏi thăm.
“Lão tổ, tại sao ngài vì một người ngoài mà phạt Hoàng Vân sư Huynh cùng với mấy vị Hạch tâm đệ tử nặng như vậy.”
“Ngươi biết cái gì, ngươi biết bọn họ gây chuyện với ai không.” Trên mặt Sơn Hải đường chủ còn tức giận.
“Ai vậy lão tổ, người kia là thuộc Đế tông à.”
Sơn Hải đường chủ buồn bực mà nói ra: “Họ nếu gây chuyện với người của Đế tông thì tốt quá, ít ra Đế tông sẽ không vì chuyển nhỏ mà ghi hận chúng ta. Mà họ gây chuyện với một người thực lực ít nhất là Thánh Vương cảnh, ngươi biết Thánh Vương không. Vừa rồi nếu người kia có sát ý, giết sạch mấy tên kia tông môn sẽ không vì bọn họ ra mặt, mà còn lấy lễ nhận lỗi.” Sơn Hải đường chủ hận rèn sắt không thành thép mà nói với hậu bối của mình.
Nghe đến chữ Thánh Vương Trấn Thiên Vân khiếp sợ mà hỏi lại Sơn Hải đường chủ: “Sư tổ ngài nói là Thánh Vương…là Thánh Vương thật sao, ngài có nhầm không.” Hắn vẫn chưa tin tưởng lắm.
“Haizz, là thật, mà đó chỉ là bề ngoài. Người kia dùng một chiêu hạ lão tổ Thánh nhân. Trong tông thần chủ với các đường chủ khác đều biết.” Sơn Hải đường chủ có chút buồn phiền, tông môn đang tìm cách kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên, hiện tại do mấy tên đệ tử khoảng cách đó lại xa ra.
“Trời ạ. Người kia là Thánh Vương. Ta thấy vị kia không giống với mấy vị cao cao tại thượng Thánh Vương lắm.” Trấn Thiên Vân chết lặng mà nói ra.
“Đúng vậy hắn là Thánh Vương dễ nói chuyện nhất mà trước giờ ta gặp phải. Ban đầu tông môn với hắn có chút xích mích, nhưng ngay sau đó mọi chuyện đều tốt đẹp. Người ta gửi vợ mình vào tông tu hành. Hiện tại thì tốt rồi, mấy tên không tàn não muốn tán tỉnh vợ người ta mà gây chuyện.” Sơn Hải đường chủ phiền muộn mà nói ra.
“Chuyện về thân phận người kia ngươi không nên nói ra ngoài đặc biệt là danh tự. Có một số đại năng khi nhắc đến tên hoặc pháp danh, họ có thể cảm nhận được bất chấp khoảng cách.” Sơn Hải đường chủ căn dặn thêm.
“Vâng lão tổ.” Trấn Thiên Vân nào dám, đây là một đại năng. Cho thêm tiền hắn cũng không dám nhắc lại.
“Được rồi ngươi ra ngoài đi, để ta thông báo với Thần chủ.” Sơn Hải trưởng lão phất tay để Trấn Thiên Vân ra ngoài.
“Dạ Vâng.” Trấn Thiên Vân cúi đầu mà cáo lui.
Bên kia Diệp Thiên đi tới bờ biển, vì không muốn bay trên biển nên hắn lấy ra một chiếc phi thuyền bằng bàn tay quăng ra mặt biển. Phút chốc đã to ra thành một quái vật khổng lồ rộng chục mét dài mấy chục mét. Phi thuyền này có thể di chuyển ở bất cứ địa hình nào, không trung, mặt biển, lòng biển, lòng đất hoặc ngoài không gian.
Phi thuyền là một lần rảnh rỗi Diệp Thiên tạo ra, nhằm mục đích để nó thành một căn cứ di động, để đưa đám Mộng Linh đi dạo chơi mọi nơi. Diệp Thiên dùng thần thông của mình sáng tạo ra một tiểu thế giới rộng lớn bên trong phi thuyền. Hiện tại tiểu thế giới đó chỉ có mấy ngàn mét vuông là có cảnh vật, còn lại là hoang vu bị lớp sương mù bao phủ. Khoảng không còn lại để các nữ chủ nhân của nó, tự tay thiết kế sáng tạo cảnh vật theo ý muốn.
Mấy ngàn mét vuông đó có mấy căn phòng xa hoa đến cực điểm, một vườn hoa, một sân luyện võ, một suối nước nóng để tắm uyên ương và một vài tiện ích khác. Diệp Thiên muốn dẫn Mộng Linh,Tiểu Uyên đi tìm ma tộc chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn du ngoạn với hai nàng. Còn gặp ma tộc hay không giống như việc câu cá, kết quả là thứ yếu quan trọng là quá trình, bên các nàng là chính. Nếu hắn thật sự muốn tìm ma tộc là chuyện dễ như lật bàn tay, nhưng việc gì hắn phải làm như vậy. Với lại Diệp Thiên muốn có cơ hội để nói cho hai nàng chuyện về Thanh Thanh.
Còn ở Thiên Vực Tiếu Vĩnh Sinh đã tới chỗ tỷ tỷ hắn Trần Thanh Liên.
“Thanh Liên tỷ tỷ ta nhớ ngươi.” Vừa gặp Tiếu Vĩnh Sinh đã dơ tay muốn ôm Trần Thanh Liên.
Thấy Tiếu Vĩnh Sinh muốn ôm mình Trần Thanh Liên đạp hắn bay ra ngoài.
“Cút.”
“Thanh Liên tỷ tỷ ngươi thay đổi, trước kia còn cho ta ôm.” Tiếu Vĩnh Sinh ôm mặt như bị phụ bạc mà nhìn Trần Thanh Liên.
“Trước kia là khi nào, là lúc ba bốn tuổi. Ngươi có chuyện gì không, nếu không cút đi cho ta.” Trần Thanh Liên nàng khá đau đầu với vị tộc đệ này, tính cách của hắn hơi khác biệt với người thường. Cha của Tiếu Vĩnh Sinh với mẹ nàng là huynh muội một nhà, khi trưởng thành mẹ nàng cưới cha nàng, một người trong cao tầng của Vạn Linh Bảo. Thế nên nàng là đệ tử Vạn Linh Bảo, còn về phía nhà ngoại công một Thánh tộc cổ lão của Thiên vực. Tiếu Vĩnh Sinh tính cách lệch sóng khác người, cha hắn chịu không được mà vứt hắn tới Tu La Đế tông mà bái sư học đạo. Không ngờ trong Đế tông hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng lại còn bái một vị Thánh Vương làm lão sư, địa vị trong Đế tông khá cao.
“Thanh Liên tỷ ta nhớ ngươi, mới đến thăm ngươi. Chưa gì đã đuổi ta, thế gian thật lạnh lẽo. Chỉ có vật này mới mang cho ta hơi ấm.” Vừa nói Tiếu Vĩnh Sinh như đang bị lạnh đến đông cứng, tiện tay lấy ra một cái khăn quàng lên cổ.
“Ngươi đến cùng là có chuyện gì, không nói nữa ta cho ngươi biết thế nào là tình người ấm lạnh.”Vừa nói Trần Thanh liên vừa xắn tay áo lên muốn đánh hắn. Mỗi lần thấy tên này là nàng ứa gan muốn đưa mặt hắn xuống đất mà chà sát.
“Đừng đừng động thủ, có việc gì từ từ nói, phải bình tĩnh. Ta tới thăm Thanh Liên tỷ với có chút chuyện muốn nhờ ngươi.” Tiếu Vĩnh Sinh khá sợ vị tỷ tỷ này động thủ, quan trọng nhất là hắn đánh không lại nàng.
“Có chuyện gì nói mau.” Trần Thanh Liên không kiên nhẫn mà nói.
“Là ta muốn tìm một người, muốn hỏi xem người này có từng mua hàng của Vạn Linh bảo hay không.” Vừa nói hắn vừa sử dụng pháp thuật tạo dựng lại hình ảnh của Diệp Thiên.
“Là hắn, tuần trước người này mới đấu giá một món vật phẩm ở Vạn Linh bảo, rồi bị Ẩn Sát Thánh tử Vong Linh Thánh tông nhìn chằm chằm. Không biết hiện tại hắn còn sống không, Vong Linh Thánh tông đã bị Đại Đế huỷ diệt nhưng không biết trước đó Ẩn Sát đã ra tay với hắn chưa.” Nhìn Về hình ảnh Diệp Thiên nàng cũng khá ấn tượng với hắn, ấn tưởng bởi tự bình tĩnh tự tin.
“Chắc chắn là còn sống rồi.” Tiếu Vĩnh Sinh cười cười nói ra. Trên mặt hắn tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác. Trong đầu hắn nghĩ tới đây hẳn là nguyên nhân Vong Linh Thánh tông diệt môn. Vong Linh Thánh tông dưới địa phủ sợ rằng nghĩ đến nát óc cũng không đoán ra nguyên nhân này đi. Nếu biết tông phái của bọn họ bị Đại Đế huỷ diệt là vì một tên thánh tử trêu chọc phải Đại Đế, sợ rằng nắp quan tài đều không giữ lại được, lập lên đi tìm con hàng Ẩn Sát bóp chết, bóp chết luôn cả mười tám đời tổ tông nhà hắn.