Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 42: Chương 42: Tửu kiếm tiên




Từ trong hư không hiện ra, Diệp thiên lơ lửng trên không bên dưới là một cánh rừng rộng không thấy biên giới.

Xoa xoa bụng Diệp Thiên cảm thấy có chút thèm lên muốn xuống khu rừng tìm một chút thịt rừng để thưởng thức. Vừa bay xuống một con thanh lân mãng to đến nỗi một người ôm không hết há chiếc liệng rộng với hai chiếc răng dài sắc nhọn như hai lưỡi kiếm, cùng nồng lặc mùi hôi thối lao đến như muốn nuốt sống Diệp Thiên.

“À thanh lân mãng à, chất thịt không sai.”

Thế là Thịt Thanh Lân mãng được Diệp Thiên treo trên than hồng mà nướng.

Rất nhanh thịt của thanh lân mãng nhanh vàng ươm thơm thức rất kích thích sự thèm ăn.

Hương thơm bay khắp nơi quanh đó, đang lúc Diệp Thiên cầm thịt lên ăn thì một người xuất hiện.

Đây là một ông lão râu tóc bạc phơ quần áo rách rát. Thấy Diệp Thiên đang chuẩn bị ăn thịt ông lão kia nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Thiên ngồi xuống.

“Tiểu huynh đệ có thể cho ta ăn với được không.”

Cơ mà chưa đợi Diệp Thiên Đồng ý ông lão đã lấy một đôi đũa ngọc từ trong mình ra gắp thịt ăn.

“Ngon quá, cảm tạ tiểu huynh đệ.”

Thấy vậy Diệp Thiên cũng không nói gì nữa dù gì Thanh Lân mãng cũng khá nhiều thịt đủ hai người ăn cả ngày cũng không hết được.

“Chậc chậc, thiếu cái gì đó.” Vừa ăn thịt ông lão vừa lẩm bẩm rồi sau đó lấy ra hai bình rượu để mình một bình còn đưa cho Diệp Thiên một bình.

“Cảm tạ.”

Diệp Thiên cầm lấy bình rượu cũng cảm tạ rồi uống thử một ngụm.

Vị rượu cay nồng lại thơm ngọt mát lạnh ăn cùng với thịt nướng quả là mỹ vị.

“Hảo tửu.” Diệp Thiên cũng phải tấm tắc khen, thuận tiện cũng nhìn vào trong bình rượu, rượu trong suốt như linh tuỷ lại lấp lánh khó tả quả là trân quý vô cùng.

“Đương nhiên, đây là rượu do chính ta tửu kiếm tiên chưng cất thế gian không có mấy người được uống thử, haha.”

Ông lão cũng khá đắc ý về rượu của mình.

“Tiểu huynh đệ có thể gọi ta là Lão Tửu hoặc tửu kiếm Tiên, còn danh tính tiểu huynh đệ là gì.”

Nhìn ông lão Diệp thiên trong lòng cũng nhổ nước bọt, gì mà Tửu Kiếm Tiên, có mà tửu quỷ thì có. Thực thực lực tên này tử phủ đại thành nhưng tuổi thọ chưa đến năm trăm tuổi có thể nói là thiên tài. Sinh mệnh dồi dào nhưng trang vẻ già nua sắp xuống lỗ có thể là sở thích đặc biệt đi hoặc bị một nguyên nhân nào đó lên phải ẩn dấu bộ dáng thật. Diệp Thiên cũng không quá quan tâm chuyện của hắn lên mặc kệ.

“Ta tên Diệp Thiên.” Thấy Lão tửu là người vùng này lên Diệp Thiên cũng muốn hỏi thăm xem nơi đây là chỗ nào Thiên vực.

“Lão Tửu, đây là chỗ nào Thiên vực, ta đuổi theo kẻ thù đến nơi này nhưng không để ý đến địa hình lên giờ có chút lạc đường.”

“Nơi đây là Tinh Hà quận Thanh vân châu, một trong 36 châu của Thiên vực.” Lão Tửu nhẹ nhàng nói ra.

“Ha ha Diệp Thiên huynh đệ không biết thuộc môn phái nào, nhìn huynh đệ tuổi trẻ tài cao tuất kiệt như vậy đã ra đời truy nã kẻ thù sợ là không phải người thường đi.”

Tửu Kiếm Tiên tuy cười hề hề nhưng không phải ngốc, hắn có một môn nhãn thuật khi tu luyện có thể nhìn ra người đó thực lực như thế nào nhưng khi nhìn Diệp Thiên hắn hoàn toàn không thấy gì, hắn đoán chừng là Diệp Thiên có bí bảo để che dấu mọi khí tức trên người.

Nhưng hẳn cũng là tuổi trẻ tài cao lên hắn cũng không ngại kết giao lên mới lấy ra rượu quý của hắn.

“Ta không môn không phái tán tu mà thôi.” Diệp Thiên cũng không mặn không nhạt nói ra.

“Ha ha vậy càng tốt, không dấu gì Diệp Thiên huynh đệ ta là ngoại môn trưởng lão của Tiên Liên Thánh Tông, trong tông từng đi ra vô số thánh giả thậm trí còn có người từng tranh đoạt đăng Đế nhưng đáng tiếc thất bại. Diệp Thiên huynh đệ có hứng thú hay không gia nhập Tiên Liên Thánh tông.

Vào thánh tông huynh đệ có đủ tài nguyên để trở thành cường giả.”

“Không hứng thú, ta tự do tự tại quen rồi lên không muốn bị tông môn trói buộc.”

Diệp Thiên vừa nói vừa lắc đầu tỏ vỏ không muốn.

Lão Tửu cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn nói tiếp:

“Không biết Diệp Thiên huynh đệ thực lực như thế nào.”

Vừa hỏi trên mặt hắn hiện lên nét tò mò mà nhìn Diệp Thiên.

“Thực lực của ta cũng bình thường mà thôi.” Trên mặt Diệp Thiên không chút cảm xúc nói ra.

Nghe vậy Lão Tửu cũng đoán thực lực Diệp Thiên rất cao lên nói đến chuyện lực thực hắn không mặn không nhạt, không lấc cấc như thiên kiêu mới ra đời. Mà vừa rồi Diệp Thiên còn nói hắn đuổi theo kẻ thù mà không nhớ đường về sợ là đi một khoảng cách cực xa đi, tại Thiên vực khắp nơi hung thú nguy hiểm chập trùng đi được xa như vậy sợ là thực lực không thấp.

“Hay là vậy đi, Diệp Thiên huynh đệ không muốn làm đệ tử thì làm một tên trưởng lão thế nào, chỉ cần qua được khảo hạch là có thể làm một tên khanh khách trưởng lão. Làm khanh khách trưởng lão sẽ không bị tông môn trói buộc, khá tự do còn được hưởng tại nguyên của tông môn.”

Diệp Thiện nghe vậy cũng hơi trầm tư.

Còn bên lão Tửu thấy vậy liền khuyên thêm.

“ Diệp Thiên huynh đệ làm một tên trưởng lão có thử xem, cũng không mất mát cái gì, còn được tiếp xúc với nhiều bí mật để thành Thánh thậm trí có cơ hội tranh Đế, còn nếu Diệp Thiên huynh đệ không muốn va chạm với đời thì có thể dạy dỗ đệ tử. Thử nghĩ là xem dạy được một tên đệ tử thành Thánh thành Đế nó kích thích như thế nào, một tên đệ tử thành tài lão sư có thể lưu danh sử sách người người biết đến.”

Vừa nói Lão Tửu đã vẽ đường cho Diệp Thiên như là chính hắn đã trải qua vậy làm Diệp Thiên nghe mà cũng có chút hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.