Bị vô số phù văn màu máu quấn quanh thân thể cho nên dù là cao cấp thú vương cũng không động đậy được. Bị các phù văn đó áp chế, dưới đất từng sợi tơ nhỏ màu đỏ tươi nối dài từ chỗ đám người cùng hung thú đến trung tâm tế đàn.
Những người bị phù văn quấn thân đều biết sắp có chuyện không hay xảy ra điên cuồng mà giãy giụa, hoặc tìm cách thoát thân. Nhưng đây là bí cảnh, Thánh Nhân lĩnh vực, bọn họ vô pháp làm nên chuyện gì. Chỉ những tên có Thánh Nhân trang bị di chuyển được chút ít liền lấy ra phá không ngọc phù mà bóp nát thoát thân, nhưng cũng không thể thoát khỏi bí cảnh. Phá không ngọc phù cũng vô pháp hoạt động, điều này có nghĩa Tuyệt Viên lão quỷ còn chưa chết. Lĩnh vực của thánh nhân đã chết cùng chưa chết hoàn toàn khác nhau một trời một vực, nếu thánh nhân đã chết lĩnh vực vẫn duy trì một thời gian dài nhưng uy lực rất nhỏ. Nhưng khi Thánh Nhân còn sống thì bên trong lĩnh vực của Thánh Nhân thì chỉ có Thánh Nhân mới chống lại được.
“Đây là,..” Thanh bá nét mặt tràn ngập sự hoảng sợ. Nhưng nhìn về phía mình cùng Liễu Như Nguyệt không bị phù văn bao phủ nên cũng bớt sợ hãi mà nhìn về phía Diệp Thiên. Đây là do Diệp Thiên bảo vệ hắn cùng Liễu Như Nguyệt, nếu không cho dù là hắn Thiên tượng cảnh cũng vô pháp thoát khỏi Tuyệt Viên Thánh Nhân lĩnh vực. Ánh mắt hắn chứa đựng nét vui vẻ cảm kích, may mắn hắn gặp được Diệp Thiên. Nếu không Liễu Như Nguyệt gặp chuyện gì hắn cũng không biết làm sao đối mặt với lão Thánh nhân.
Thanh bá nhìn Diệp Thiên mà hỏi: “ Diệp Thiên Huynh đệ, đây là chuyện gì.”
Diệp Thiên cười cười mà nói: ” Lão quỷ chuẩn bị thức tỉnh mà thôi.”
Bên kia Thanh Thanh cùng Liễu Như Nguyệt thấy vậy cũng hoảng sợ mà ghé sát về chỗ Diệp Thiên cùng Thanh bá.
Bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt Diệp Thiên hắn cũng nhìn về phía Thanh Thanh mà cười nói: “ An tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Những người bị phù văn áp chế trên mặt hiện lên nét tuyệt vọng cùng điên cuồng, nhưng nhìn thấy đám Diệp Thiên không bị gì, nên dùng thần thức truyền âm cho đám Diệp Thiên cùng ánh mắt cầu khẩn bọn hắn.
“Cứu giúp ta, ta có thể đưa toàn bộ tài sản cho các ngươi.”
“Cứu,…”
Vô số thần thức truyền đến phía đám Diệp Thiên làm đầu bọn hắn ong ong, thấy bị phiền phức lên Diệp Thiên hắn dùng một đạo pháp thuật ngăn chở toàn bộ thần thức truyền âm đến chỗ bọn hắn.
“Ta XXX,…”
….
Cầu khẩn không được bọn hắn bắt đầu chửi rủa thậm tệ đám Diệp Thiên bằng đủ loại ngôn từ, nhưng bên phía Diệp Thiên hoàn toàn không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng chẳng quan tâm.
Cầu cứu cũng được chửi rủa cũng vậy, đám người kia trên mặt đều hiện lên nét tuyệt vọng, thậm chí không thiếu những người muốn tự bạo. Nhưng cơ thể bọn hắn hiện tại cũng không thuộc về bọn hắn.
Rồi bí cảnh bắt đầu chấn động kịch liệt, làm mọi thứ bên trong bí cảnh đều có chút lắc lư.
Theo sau cơn chấn động là một loại khí tức kinh khủng xuất thế, làm cho từng người bên trong bí cảnh đều cảm thấy ngột ngạt khó thở.
“Ai có thể có loại khí thế kinh khủng đến vậy.”
“Chẳng lẽ là của Tuyệt Viên Thánh nhân.”
…
Cảm nhận được loại khí thế kinh khủng từng người đều kinh hoảng, nếu thật đây là Tuyệt Viên Thánh nhân vậy thời gian sống sót của bọn hắn sợ không còn nhiều.
“Tuyệt Viên Thánh nhân hắn còn sống hay sao” Thanh Thanh quay sang hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc đầu bảo: “ Hắn đã chết, nhưng trước khi chết hắn đã tách rời thân thể với thánh hồn ra. Lấy thân thể làm vật liệu hoà chung với đại trận khắp bí cảnh, còn thánh hồn thì ký thác tại Bỉ ngạn hoa. Có bỉ ngạn hoa duy trì thánh hồn của hắn sẽ duy trì rất lâu mà đợi con mồi tiến vào bí cảnh. Hiện tại Thánh hồn của hắn thức tỉnh, hắn muốn dùng vô số huyết nhục đúc lại thân thể của mình. Dùng bỉ ngạn hoa niết bàn lột xác thánh hồn thêm một đời nữa. Thánh hồn cùng thân thể kết hợp hắn hoàn toàn có thể sống lại.”
“Nếu hắn chỉ cần vô số huyết nhục để tái tạo thân thể thì đâu cần phải tốn nhiều công sức mà tạo bí cảnh.” Không những Thanh Thanh nàng thắc mắc, ngay cả bên cạnh Thanh bá cùng Liễu Như Nguyệt đều quay sang nhìn Diệp Thiên chờ đợi hắn trả lời.
“Muốn tạo một cỗ thân thể thì khá dễ dàng, nhưng vấn đề là bỉ ngạn hoa niết bàn thánh hồn. Thánh nhân thọ nguyên phụ thuộc vào thân thể cùng thánh hồn, thân thể có thể dễ dàng đổi mới nhưng Thánh hồn lột xác là chuyện vô cùng khó khăn. Bỉ ngạn hoa có nhiều công dụng nhưng muốn nó niết bàn lột xác thánh hồn cần phải vô số máu tươi kích hoạt. Bên ngoài hắn muốn làm vậy thì cần phải hiến tế vô số phàm nhân thành trì hoặc một Thánh tông, nhưng ở bên ngoài chuyện đó đâu phải dễ dàng. Nên hắn mới tạo dựng bí cảnh này rồi hơn một ngàn năm mới cho nó xuất thế để đám hung thú phát triển, cùng dẫn dụ người tiến vào mà không quá nghi ngờ.”
Nghe xong câu trả lời Thanh bá nhìn về Diệp Thiên bằng ánh khâm phục, người trước mắt này còn thần bí hơn những gì hắn tưởng tượng. Hắn là thiên tượng cường giả nhưng hoàn toàn không nhìn ra ý đồ của Tuyệt Viên Thánh nhân.
Còn Liễu Như Nguyệt cũng thay đổi suy nghĩ về Diệp Thiên, hiện tại hắn nhìn cao lớn hơn dáng vẻ lười nhác trước kia nàng thấy.
“Ha Ha không uổng công ta dùng ngàn năm chuẩn bị, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh là một phần tế phẩm để ta sống lại.”
Tiếng cười điếc tai vang lên, ở giữa tế đàn bên cạnh bỉ ngạn hoa xuất hiện một bóng người khổng lồ.