Tiếu Vĩnh Sinh cười toe toét mà nhìn về Diệp Thiên:
“Diệp Thiên Lão ca, ngài không thu ta làm đệ tử thì nhận ta làm người hầu cũng được.” Dáng vẻ của hắn chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi.
Diệp Thiên lúc này cũng phong ấn lực lượng lại như trước đó, khí thế của hắn không còn uy nghiêm đáng sợ mà trở lại vẻ lười nhác hằng ngày.
“Ta không cần người hầu, ta có việc nên đi trước.” Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa với con hàng này. Nói xong liền xé rách hư không tiến về Tiên Liên tông.
Diệp Thiên đi mất chỉ còn lại Tiếu Vĩnh Sinh ở lại với nét mặt đầy tiếc nuối. Hắn còn chưa kịp ra bảy mươi hai chiêu tuyệt kỹ vuốt mông ngựa.
“A đúng rồi ta có thể tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên lão ca. Đến lúc đó Diệp Thiên lão ca thấy sự chân thành của ta mà cảm động, liền thu ta. Ha Ha.” Bộ mặt của Tiếu Vĩnh Sinh trở về vẻ đáng khinh bình thường.
Chưa đi được mấy dặm hắn sững người lại mà lẩm bẩm. “ Thế còn nhiệm vụ sư phụ đề ra thì sao, mà thôi quên đi. Cùng lắm thì bị sư phụ treo lên cây mà đánh. Cũng không phải lần một lần hai. Khi được đi theo Diệp Thiên lão ca treo sư phụ lên cây đánh lại là được. Hắc hắc.”
“Mà đi đâu tìm tung tích của Diệp Thiên lão ca đây, hay là tới Vạn Linh Bảo đi. Vạn Linh bảo mỗi lần khách đấu giá thành công đều sẽ lưu lại danh tính cùng địa chỉ của người mua, nhỡ đâu Diệp Thiên lão ca mua hàng ở đó. Với lại thuận tiện đi viếng thăm Thanh Liên tỷ tỷ một thể, nghe nói nàng ở Thanh Vân châu.”
Nghĩ xong Tiếu Vĩnh Sinh liền thả hết tốc độ mà bay tới một thành trì gần đó.
Lúc này Diệp Thiên đã về tới Tiên Liên tông, vừa vặn gặp phải lão Tửu. Thấy lão sắc mặt hưng phấn tựa như có chuyện muốn khoe khoang nói chuyện.
“Diệp Thiên lão đệ, ngươi vừa nãy có cảm nhận được Uy thế kia không. Đó là Đế Uy, thế gian vẫn còn Đại Đế tồn tại. Tông phái nào xui xẻo nào bị Đại Đế thử tay.” Lão Tửu dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ta cũng cảm nhận được.” Diệp Thiên bình thản mà trả lời.
Lão Tửu nào biết kẻ mới thả ra uy thế đó, đồng thời huỷ Diệt Vong Linh Thánh tông là Diệp Thiên, còn đang đứng nói chuyện với hắn đâu.
“Linh bảo xuất thế, Đại Đế hiện thân, hai chuyện xảy ra liên tiếp nhau. Sợ rằng thế gian sắp biến thiên. Chưa biết chuyện này là tốt hay xấu.” Trên mặt Lão Tửu hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Thiên cười cười mà nói: “ Yên tâm đi, trời sập có người cao chống đỡ, liên quan gì đến một tông môn nhỏ như Tiên Liên tông.”
“Cũng đúng, mong rằng đừng xảy ra chuyện bất ngờ. Tiên Liên tông mới đi đúng quỹ đạo chưa được bao lâu.” Lão Tửu ưu sầu nhưng rất nhanh không quá để tâm đến những việc này.
Thế gian bắt đầu dậy sóng, một số kẻ gan to lớn mật tiến tới chỗ Diệp thiên dùng thần thông mà thăm dò. Nhìn thấy vực sâu không đáy rộng mấy ngàn dặm toạ lạc giữa Vong Linh Thánh tông mà chết lặng. Vong Linh Thánh tông hoàn toàn biến mất trên thế gian. Từng tin tức được truyền khắp Thiên vực, các thế lực khắp Thiên vực đều phái người tới đây tìm hiểu thật giả.
Vực sâu bị thế gian xem là thắng cảnh du lịch, thời đại này không có Đại Đế, không được nhìn thấy thần thông của Đại Đế, vực sâu trở thành nơi chứng thực lực lượng của Đại Đế bị người gọi là Tuyệt Vực Thanh Liên. Bởi vì khi Diệp Thiên dùng thần thông khắp Thiên vực thấy được một đoá Thanh Liên cao trăm vạn dặm sừng sững trên không trung. Về sau Thanh Liên Tuyệt vực trở thành một nơi lịch duyệt nổi tiếng của Tinh Vân Quận Thanh Vân Châu, Diệp Thiên dùng thần thông Diệt Thế Thanh Liên tẩy rửa oán khí của Vong Linh Thánh tông. Thần thông cùng oán khí đã biến mất nhưng lưu lại Tuyệt Vực Thanh Liên một lực lượng đặc thù mà cải tải tạo địa chất, mà sinh ra nhiều loại thiên tài địa bảo mà nơi khác không có. Dùng thiên tài địa bảo nơi đây có thể cảm ngộ được một phần thần thông Diệt Thế Thanh Liên.
Bên ngoài đang nhộn nhịp nổi sóng nhưng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống thường ngày Diệp Thiên. Ngày ngày vẫn như con cá mặn không buồn lật mình.
Sau một tuần Diệp Thiên tạm biệt Thanh Thanh mà tiến về Nam Vực.
Diệp Thiên mỉm cười mà nói người con gái đứng đối diện.
“Thanh Thanh ta về Nam Vực thăm Mộng Linh cùng Tiểu Uyên, thuận tiện báo cho hai người họ về chuyện của nàng.” . Đam Mỹ H Văn
Thanh Thanh nàng nghe Diệp Thiên kể về hai người Mộng Linh, Tiểu Uyên nhiều rồi nhưng chưa có cơ hội gặp mặt. Nàng muốn đi cùng Diệp Thiên để gặp hai người kia.
“Sư thúc ta có thể đi cùng người không.” Trên khuôn mặt bức thiết đã hiện lên ý đồ của nàng.
Diệp Thiên lắc đầu mà nói với nàng: “ Hiện tại không được, tốt nhất nên để cho hai người họ có thời gian chuẩn bị tâm lý. Để lần sau nhé, đừng lo lắng Mộng Linh Cùng Tiểu Uyên sẽ thích nàng cho mà xem.” Diệp Thiên cười cười mà trả lời với Thanh Thanh.
An ủi thêm Thanh Thanh vài câu Diệp Thiên từ biệt nàng, rồi biến mất trong hư không.
Diệp Thiên tiến về nam vực,trong hư không Diệp Thiên tìm kiếm vị trí của các nàng, trùng hợp hai nàng lại đang bên nhau.
Diệp Thiên dịch chuyển về hướng hai người họ.
Lúc này Tiểu Uyên Mộng Linh hai nàng đang ở một danh trại tạm thời nơi cuối Nam vực tiếp giáp với biển cả rộng lớn.
Bên dưới là những túp lều mọc như nấm san sát nhau, ngửi được trong không khí hương vị quen thuộc Diệp Thiên bất giác mỉm cười. Đây là ma khí, ma tộc.
Đối với ma tộc Diệp Thiên có nhiều ký ức về chủng tộc này, mà phần lớn là ký ức xấu. Quá khứ khi còn chưa trưởng thành hắn bị ma tộc đuổi giết khá nhiều lần, trong quá trình đuổi giết hắn quen được vài người bạn trong ma tộc.
Ma tộc là một chủng tộc hung sát, hiếu chiến toạ lạc ở ma giới, một vĩ diện cao cấp hơn nhiều lần Huyền Thiên đại lục. Về sau Diệp Thiên đã trưởng thành tới mức ma tộc tồn tại hay không chỉ một ý niệm của hắn, và những người bạn đã quen là nguyên nhân ma tộc vẫn còn tồn tại đến bây giờ.
Hắn nhớ nhất là một lần bị ma tộc chặn giết, rồi bị đánh vào trong hư giới.
Mất gần vạn năm hắn mới thoát ra được hư giới. Hư Giới là tiếp điểm giao nhau giữa không gian cùng thời gian, nơi đó không gian thời gian hỗn loạn cực kỳ. Ở trong Hư Giới một giây bên ngoài có thể trải qua hàng vạn năm, nhiều khi ngược lại trong Hư Giới vạn năm bên ngoài mới đi qua một giây.
Trong Hư Giới Diệp Thiên tìm được một trong những cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời của hắn, nhưng cũng hao tổn gần vạn năm mới thoát ra được Hư Giới. Bị giam giữ trong Hư Giới hư vô mờ mịt gần vạn năm là một trải nghiệm không quá tốt đẹp.