Diệp Thiên cười mà nói: “ Nàng nhận chủ đi, ta đã thay đổi một chút công dụng của Huyết nguyệt. Công dụng vừa có thể bảo vệ nguyên thần, thân thể cùng chăm sóc nguyên thần lớn mạnh hơn. Còn có một vài loại công kích kèm theo một số loại công năng nữa nàng cần tự mình mày mò.”
“À đúng rồi nàng sở hữu linh bảo đừng để ai khác biết được, lòng người tham lam. Tốt nhất đây là bí mật của hai chúng ta.” Diệp Thiên dặn dò thêm.
Thanh Thanh nàng gật đầu rồi dùng linh lực cắt một vết nhỏ trên tay, máu từ tay nàng ngấm vào Huyết Nguyệt Linh bảo.
Nhận chủ thành công Thanh Thanh nàng cảm nhận được Huyết Nguyệt Linh bảo như một bộ phận thân thể của mình. Huyết Nguyệt Linh bảo hoá thành một chùm sáng dung nhập vào thân thể nàng, cổ nàng xuất hiện một hình xăm hình dáng giống như huyết Nguyệt Linh bảo nhưng màu đen. Hiện tại vẻ ngoài của Thanh Thanh nàng khi có thêm hình xăm xinh đẹp yêu dị thần bí hơn. Huyết nguyệt linh bảo chính thức tồn tại là ở trên cổ nguyên thần nàng. Khi linh bảo tiến vào cơ thể mình nàng cảm nhận được nguyên thần thăng hoa, nguyên thần như đang tu luyện một môn pháp quyết bất cứ lúc nào đều mạnh dần lên.
Nàng dùng thần thức quan sát bên trong Huyết Nguyệt Linh bảo, bên trong có một không gian nhìn không thấy biên giới. Ở đó có một thiếu nữ xinh đẹp tầm 15-16 tuổi mỉm cười với Thanh Thanh.
Thiếu nữ này có khuôn mặt có chút quen thuộc, có thể nói là một bản thu nhỏ của nàng. Đây là do ảnh hưởng bởi huyết mạch chủ nhân.
“Chủ nhân, ta là Huyết Nguyệt, linh khí của Huyết Nguyệt Linh bảo.” Thiếu nữ cười nói giới thiệu bản thân mình với Thanh Thanh.
“Không cần gọi ta là chủ nhân, gọi là tỷ tỷ được rồi, tỷ tên Hoàng Thanh Thanh.”
“Chào Thanh Thanh tỷ.” Thiếu nữ cười như hoa mà bắt đầu nói chuyện với Thanh Thanh.
Hai người chuyện trò mà quên mất thời gian, Thanh Thanh nàng như một đứa bé gặp phải món đồ chơi mới. Yêu thích không buông tay.
Diệp Thiên thấy Thanh Thanh nàng hoàn toàn đắm chìm trong không gian của huyết Nguyệt Linh bảo mà mỉm cười, cũng không quấy rầy nàng.
Hắn còn chút việc muốn xử lý, đó là Vong Linh Thánh tông. Ẩn Sát Thánh Tử chết đi Vong Linh Thánh tông sẽ cử người đi điều tra. Sớm muộn gì bọn họ sẽ phát hiện có liên quan đến Diệp Thiên. Dù không liên quan đi nữa, nhưng với phong cách làm việc của Vong Linh Thánh tông sợ rằng thà giết lầm còn hơn bỏ xót. Đối với Diệp Thiên hắn thường thường né tránh chuyện phiền phức, nhưng khi gặp phải, mà sớm muộn gì đối phương cũng đánh tới tận cửa hắn không ngại mà ra tay trước.
Diệp Thiên đi tìm lão Tửu, mà lão Tửu không có ở trong tông nên đành phải tìm lão Tần: “Lão Tần, ngươi có biết Vong Linh Thánh tông không.”
Lão Tần cười mà trả lời:” Tất nhiên là biết rồi, mà lão đệ hỏi Vong Linh Thánh tông làm gì. Môn phái kia tốt nhất là không nên dính dáng đến.”
“Cũng không có gì, trên thị trấn ta gặp phải mấy người của Vong Linh Thánh tông khá là phách lối ngang ngược. Nên muốn hỏi thăm nội tình của Vong Linh Thánh tông mà thôi.” Diệp Thiên cười cười cũng không nói ra ý đồ của mình.
Lão Tần trầm ngâm nhìn Diệp Thiên mà nói: “Vong Linh Thanh tông là một môn phái cổ lão. Nó nằm ở Tinh Vân Quận, Thanh Vân Châu. Nội tình của Vong Linh Thánh tông khá kinh khủng. Nghe nói hiện tại trong tông có một tên Thánh Vương cường giả, mấy tên Thánh Nhân. Còn bao nhiêu tên Thánh cảnh hết thọ nguyên đang đóng băng ngủ say thì không biết. Tốt nhất gặp phải Vong Linh Thánh tông thì tránh càng xa càng tốt, tông phái đó có thể nói là khối u ác tính của Thanh Vân Châu. Vong Linh Thánh tông làm việc mất nhân tính hằng ngày, nhưng vẫn trơ trơ mà tồn tại. Những tông môn khác không thích Vong Linh Thánh tông cũng không thể làm gì, bọn họ không thể dùng toàn bộ nội tình để tiêu diệt Vong Linh Thánh tông được.”
Diệp Thiên cười cười mà gật đầu với lão Tần: “ Ta biết, cảm tạ Lão Tần. Ta có chút việc muốn xử lý. Cáo từ.”
Lão Tần nhìn bóng lưng của Diệp Thiên biến mất rồi tiếp tục nghiên cứu đan dược, hắn cũng không quá để tâm mấy câu hỏi của Diệp Thiên. Lão Tần chỉ quan tâm đến đan dược, còn chuyện khác hắn đều vứt hết sau gáy, trời sập thì hắn trốn vào lò đan. Với lại Lão Tần hoàn toàn không biết gì về thực lực của Diệp Thiên, chuyện Diệp Thiên làm trong Tuyệt Viên bí cảnh chỉ có lão Tửu biết mà lão Tửu không công khai ra. Nếu vừa rồi người mà Diệp Thiên hỏi là lão Tửu thì có lẽ lão Tửu sẽ đoán ra chút gì đó.
Diệp Thiên phá vỡ hư không tiến về phía Tinh Vân Quận. Nơi đây là trung tâm của Thanh Vân Châu với nhiều Thánh tông môn san sát nhau.
Diệp Thiên hắn dùng thần thức quét ngang toàn bộ Tinh Vân Quận, để tìm kiếm vị trí của Vong Linh Thánh tông. Hắn nhìn thấy một Thánh tông oán khí chồng chất, âm khí mù mịt. Không cần nghĩ cũng biết đây là Vong Linh Thánh tông. Diệp Thiên lắc mình một cái đã tiến đến gần nó.
Tuy còn cách Vong Linh Thánh tông mấy trăm dặm Diệp Thiên có thể cảm nhận được nơi đó giống như nhân gian luyện ngục. Âm khí oán khí nơi nồng đậm đến mức lơ lửng trên cao hoá thành mây đen bao phủ bán kính cả ngàn dặm. Không khí lạnh tanh mùi vị chết chóc không khác gì địa ngục.
Diệp Thiên dùng một môn thần thông là Thông Thiên Nhã quan sát kỹ bên trong Vong Linh Thánh tông, trận pháp bảo vệ tông môn không thể ngăn cản nhãn thức của hắn. Thông Thiên nhãn chuyên dùng để quan sát các loại khí tức vạn vật như: linh khí, oán khí, sát khí, vận khí,… Thông Thiên nhãn quét qua toàn bộ tông môn,đệ tử, trưởng lão, thái thượng lão tổ cho đến người bị hại.
Quan sát xong Diệp Thiên lắc đầu, tông môn như vậy tốt nhất không nên tồn tại trên thế gian, ngay cả những tên đệ tử mới nhập môn trên người đã tràn ngập oán khí là có thể hiểu được những người trên bọn hắn ra sao. Còn người bị hại bị Vong Linh Thánh Tông tra tấn đến điên cuồng tử vong đối với họ cũng là một cách giải thoát tốn nhất.
Vong Linh Thánh Tông có một bí cảnh rộng mấy ngàn dặm trong tông môn, đây là âm sát bí cảnh chỗ mà Vong Linh thánh tông nuôi dưỡng linh quỷ. Bắt giữ trăm vạn phàm nhân tiến vào, phàm nhân làm sao có thể chịu được âm khí khinh khủng như vậy được, phần lớn sẽ chết đi hoá thành oán khí cung cấp cho bí cảnh. Một phần còn kiên trì sống sót sẽ bị âm khí, oán khí sát khí cải tạo thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mất đi ý thức mà chỉ duy trì bản năng dục vọng. Sinh sôi thành một tộc đàn bên trong bí cảnh, người sống để duy trì tộc đàn, còn khi chết hoá thành linh quỷ. Bí cảnh như rau hẹ, cung cấp không ngừng linh quỷ cho Vong Linh Thánh tông.
Khi thấy những thứ này khuôn mặt của Diệp Thiên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Diệp Thiên chuẩn bị ra tay với Vong Linh Thánh tông thì thấy một tên lén lén lút lút tời gần.
Tên này là một thanh niên vẻ ngoài tầm 25-26 tuổi, dáng dấp anh tuấn mắt to mày rậm nhưng trên mặt không che giấu được nét hèn mọn đáng khinh. Trên người hắn cũng không có oán khí, đoán chừng không phải người của Vong Linh Thánh tông.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên mà giật mình, tựa như kẻ trộm bị bắt quả tang.
“Má ơi, quỷ.” Tên này hô to cùng rút đao ra đề phòng.
Nghe vậy Diệp Thiên cũng nhăn mày lại, thằng này tố chất tâm lý quá kém, vậy mà cũng muốn học đòi làm đạo tặc.
“Ta là người không phải quỷ.”Diệp Thiên lạnh mặt mà giải thích.
“Thật, ngươi không phải quỷ.” Tên kia vẫn có chút không tin tưởng mà hỏi lại.
“Tất nhiên, ngươi là đạo tặc.” Diệp Thiên nhìn con hàng cực phẩm này mà hỏi.
Tên kia nhảy dựng lên mà phân trần với Diệp Thiên:” Sao có Thể, ta đường đường là Tiếu Vĩnh Sinh, nhìn ta giống đạo tặc sao, ngươi có thấy tên đạo tặc nào đẹp trai như ta không.” Vừa nói hắn vừa chỉ trỏ vào khuôn mặt anh tuấn của mình.
Diệp Thiên gật đầu ý bảo:” Đạo tặc nhìn rất giống ngươi.”