Lão phu xe vừa cười vừa nói giống như cười trên lỗi đau của kẻ khác, bình thường tô gia làm việc bá đạo hống hách lên dân chúng không có mấy người ưa thích, giờ tô gia điêu đứng không ít người bỏ đá xuống giếng.
Nghe nói đến tô gia Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên đều nhìn về Diệp Thiên, sợ đã đoán ra chín phần là Diệp Thiên làm.
Diệp Thiên cũng không từ chối mà cười cười đáp.
“Ta làm.”
Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên đều mỉm cười, họ biết Diệp Thiên làm vậy là bảo về họ lên có chút hạnh phúc vui sướng.
Còn Lý Phá Thiên không hiểu lên như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, chuyện Lý Mộng Linh tiểu Uyên bị tô gia nhị thiếu trêu chọc hai người họ cũng không kể cho Lý Phá Thiên.
Lão phu xe tiếp tục kể về chuyện của kinh thành.
“Sắp tới đây là vũ gia tổ chức mừng thọ cho lão tổ vũ Huân, ta nghe nói lão tổ Vũ Huân nhà họ Vũ tính cách hào hiệp lúc còn trẻ giao du khắp thiên hạ, thậm trí từng kết bạn với Hạ Hoàng đi lịch duyệt thám hiểm. Vũ gia tổ chức đại thọ sợ là không ít người đến chúc mừng, các ngươi cũng đến Vũ gia chúc mừng phải không.”
“Đúng rồi lão bá, thê tử ta là ngoại tôn của Vũ Huân lên tới kinh thành chúc mừng đại thọ của ông ngoại nàng.”
Chuyện trò làm người ta không để ý đến thời gian, rất nhanh mọi người đã đến vũ phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cổng vũ phủ, hai cánh cửa khang trang to lớn, còn có hai người gác cổng thân thể cao lớn khí thế nghiêm nghị, thần sắc lạnh lùng phảng phấp như trời sập cũng không thay đổi sắc mặt, đoán chừng là quân nhân giải ngũ.
Mọi người xuống xe ngựa thanh toán tiền xe rồi chào tạm biệt lão phu xe.
Đám người Diệp Thiên tiến đến thì một trong hai người canh cổng tiến tới hỏi thăm:
“Các vị tiểu thư công tử đến vũ phủ có chuyện gì.”
Thái độ của người này có chút lạnh lùng nhưng không làm người ta phản cảm, hoặc bị cảm thấy khinh thị chứng tỏ vũ gia rất có tu dưỡng.
“Ta là Lý Mộng Linh ta đến chúc thọ ông ngoại.”
Nghe câu trả lời của Lý Mộng Linh vị canh cổng liền nở nụ cười.
“Là Lý tiểu thư để ta dẫn mọi người vào trong.”
Vừa nói vừa vươn tay ra cử động muốn mời mọi người đi theo.
Thấy vậy đám người Diệp Thiên cũng mỉm cười đi theo, đi vào trong một đoạn thì được một nha hoàn dẫn tiếp vào trong vũ phủ.
Vũ rộng lớn mênh mông, từng toà tiểu viện xa hoa khí thế kèm theo nét cổ kính của thời gian.
Nha hoàn dẫn đám Diệp Thiên tới lễ đường nơi một tên thanh niên dáng dấp anh tuấn đang đứng tiếp khách.
Thấy Lý Mộng Linh, Lý Phá Thiên người này liền nở một nụ cười thân thiết tiến đến chào hỏi.
“Mộng Linh muội muội, Phá thiên Tiểu đệ,còn có Tiểu Uyên nữa không ngờ các người từ phong sơn thành tới đây mừng thọ ngoại công.”
“Vũ Hạ huynh không ngờ ngươi phải tiếp khách.”
Lý Mộng Linh cũng khá quen thuộc với vị tộc huynh này hắn là con trưởng của đại bá huynh trưởng mẹ nàng, tính tình hắn lười nhác, không thích chốn đông người, có lần hắn nói tới thiên sơn rừng lịch duyệt kết quả là ở lỳ trong lý gia cả tháng trời không đi đâu, nếu không phải có người tới bế về thì hắn cũng chưa muốn về.
“Ta cũng đâu muốn cơ mà mấy hôm nay khách đến vũ gia nhiều phải cần người sắp sếp, mọi người đều bận rộn lên mấy vị thúc tộc bắt ta ra đây.”
Vừa nói Vũ Hạ vừa tỏ ra người khổ, không có trâu bắt chó đi cày lên đành chịu, chứ hắn không làm cha hắn sợ lại dùng gia pháp.
“Cô cô với lý thúc có khoẻ không.”
“Cha mẹ ta đều khoẻ.”
Lý Mộng Linh lạnh nhạt đáp, tính cách không mặn không nhạt của Lý Mộng Linh hắn khá quen thuộc lên cũng mỉm cười.
“Còn vị huynh đài này là ai các ngươi chưa giới thiệu.”
“Là tỷ phu của ta Diệp Thiên, phu quân của tỷ tỷ.”
Lý Phá Thiên nhanh miệng đáp, còn Diệp Thiên cũng cười cười gật đầu với Vũ Hạ
“Ta đi, Mộng Linh muội ngươi lấy chồng, thế sao không thông báo với mọi người cùng chung vui.”
Vũ hạ cũng có chút bất ngờ, không ngờ tính cách lạnh nhạt si võ như Lý Mộng Linh lại lấy chồng, mà còn không thông báo với mọi người.
“Hôn sự quá gấp lên cha ta cũng không kịp thông báo với mọi người.”
“Được rồi, tý nữa ngoại công biết sợ lại chửi ầm cha ngươi cho mà xem, để ta dẫn mọi người đi gặp ngoại công.”
Vừa nói Vũ Hạ vừa dẫn mọi người tiến về một tiểu viện khá xa.
Vừa đi vừa chuyền trò với Diệp Thiên để hiểu hơn về hắn.
“Ta nói này Diệp Thiên huynh đệ làm sao mà tán đổ băng sương Mộng Linh muội muội vậy, chỉ ta bí quyết với.”
Thấy vị tộc huynh này khá bình dị hoà đồng lên Diệp Thiên khá vui vẻ nói chuyện với hắn.
“Chắc do kiếp trước ta cứu vớt vũ trụ lên kiếp này gặp nương tử của ta.”
Nghe Diệp Thiên ba hoa với Vũ Hạ Lý Mộng Linh cũng khá buồn cười.
“Ngươi có biết cưới đi Mộng Linh muội muội vũ gia nghe tin sợ có bao nhiêu trái tim tan nát.”
Vừa nói vũ hạ vừa cười cười.
Rất nhanh mọi người tới tiểu viện của Vũ Huân, tiểu viện nhìn khá bình thường nhìn hơi cũ kỹ, nhìn thấy bên góc sân đang có người ngồi uống trà, người này tuổi tầm năm mươi tóc có hoa râm nhưng mặt hồng hào không một chút vết nhăn.
Thấy đám Diệp Thiên tới người này có chút kích động vui vẻ ra đón.
“Ha Ha Mộng Linh, Phá Thiên các ngươi đến thăm ta à.”
Vừa nói vừa cười kích động vui vẻ.
“Ngoại công.”
Cả Lý Phá Thiên lẫn Lý Mộng Linh đều vui vẻ khi gặp vị ngoại công này.
“Mộng Linh ngươi đã trưởng thành xinh đẹp như mẹ ngươi, còn Phá Thiên ngươi cũng đã lớn, mẹ ngươi có khoẻ không.”
Vừa nói Vũ Huân tươi cười vui vẻ liền ôm Lý Phá Thiên hỏi thăm về Vũ Ninh mà hoàn toàn không có ý hỏi thăm gì về Lý Thiên Hoàng.
“Cha mẹ ta vẫn khoẻ ngoại công.”
Lý Mộng Linh, Lý Phá Thiên đều biết vị ngoại công này không thích cha bọn họ lên cũng không nhắc nhiều về cha mình.
“Đây là phu quân ta, thưa ngoại công.”
Lý Mộng Linh cũng giới thiệu Diệp Thiên cho Vũ Huân biết, nhưng nhắc đến chữ phu quân Vũ Huân liền thay đổi sắc mặt.
“Khốn kiếp, ngươi đã lập gia đình, thế nào mà tên khốn Lý Thiên Hoàng không nhắc nhở ta đến mừng ngươi ngày thành thân.”
Càng nói về Lý Thiên Hoàng Vũ Huân càng bực tức đến nỗi chửi tục ra miệng nhưng hắn không khó chịu với Lý Mộng Linh Lý Phá Thiên.
“Gặp ngoại công.” Diệp Thiên cũng đứng ra cúi đầu chào hỏi Vũ Huân.
Vũ Huân không trả lời mà nhìn chằm chằm vị cháu rể này, những Diệp Thiên cũng không bối rối mà tươi cười đón lấy.
“Tốt, Mộng Linh ngươi cũng trưởng thành, còn ngươi Diệp Thiên phải đối xử tốt với cháu gái ta, nếu cháu gái ta thua thiệt, ta liều cái màng già này cũng giết ngươi.”
Vũ Huân vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Thiên như muốn cảnh cáo hắn.
“Vâng ngoại công, đời này kiếp này ta sẽ đối xử tử tế với Mộng Linh, không để nàng phải chịu đến một tia uỷ khuất.”
Thấy vẻ ngoài của Diệp Thiên không phải người xấu với thái độ chân thành của hắn Vũ Huân khá hài lòng.
“Được rồi Vũ Hạ ngươi dẫn đám Mộng Linh đi nghỉ ngơi đi, mới đến kinh thành đi lại mệt mỏi, tối dẫn bọn hắn tới ăn cùng ta.”
“Dạ vâng ông nội.”
Vũ Hạ nhanh chóng dẫn mọi người về tiểu viên của mình, hắn sợ ở lại thêm lúc nữa Vũ Huân ngứa mắt đánh hắn một trận.
Tuy là cháu đích tôn Vũ gia, thiên phú hắn tốt mới 28 tuổi đã đến luyện huyết cành, có thể là thiên tài nhưng tích cách hắn có chút biếng nhác, hoàn toàn không phải một vị thừa kế gia tộc lên có. Lên Vũ Hạ thường thường bị phụ thân ông nội hắn dùng quyền mà nói chuyện.