Dương Giai Châu dĩ nhiên là bị đuổi khỏi phủ ngay sau đó, tên mập và Dương Kiệt cũng rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại một nhà Phó Gia.
“Hiên nhi, tại sao con lại biết được Dương Giai Châu có vấn đề? Hơn nữa còn mời được nhân chứng tới?“. Nhan Tuyết Hà thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ là nàng vẫn không quên truy hỏi Phó Gia Hiên.
“Mấy hôm trước Hiên nhi tình cờ gặp được Dương Giai Châu, nàng ta khi đó đang quét lá trong sân. Chỉ là, trên mặt trang điểm rất đậm, hơn nữa quần áo còn nửa kín nửa hở.
Một người vốn đang chịu tang cha, đáng ra không nên là như thế.
Hơn nữa cũng là đêm đó mấy ngày trước, ca ca có đến tìm con, nói rằng bị nàng ta quấy rối. Hiên nhi lúc này đã cảm thấy nàng ta có vấn đề rồi, cho nên mới bàn với ca ca, xin mẫu thân chuyển người sang viện của Hiên nhi.
Thiết nghĩ nếu đã giữ người ở bên cạnh, vậy thì nên điều tra cho tường tận, bởi thế cho nên Hiên nhi liền sai Phương Nhất đi điều tra.
Không ngờ thân phận nàng ta thật sự có vấn đề, theo lời của một số người quen biết nàng ta, thì Dương Giai Châu vốn là cô nhi, cho nên nói, cha ở đâu ra?
Trời hiện tại đã khuya, Hiên nhi vốn định sáng mai hẳn đem chuyện nói với mẫu thân, không ngờ nàng ta lại động thủ trước rồi.
Còn về phần nhân chứng, Dương Kiệt vốn là tên nhát gan, Phương Nhất chỉ cần đe dọa một chút là hắn đã khai hết ra rồi. Còn chủ nợ sòng bạc, người này vốn là một kẻ tham tiền, chỉ cần bỏ ra chút bạc là nhờ vả được thôi ạ“.
Phó Gia Hiên nhất nhất kể lại sự tình cho mọi người cùng nghe, nói xong còn tự rót một ly trà uống thấm giọng.
“Hiên nhi, lần này thật sự may mà có con, nếu không cả nhà chúng ta đều đã sập bẫy của kẻ gian rồi“. Phó Gia Xuyên thở dài, sau đó xoa xoa đầu Phó Gia Hiên.
“Đúng vậy, thật may là có tiểu phúc tinh như con. Mẫu thân thật không ngờ tới, tùy tay làm chuyện tốt, vậy mà lại là dẫn sói vào nhà“. Nhan Tuyết Hà nói đến đây, không khỏi ảo não thở dài.
“Mẫu thân, trên đời có người tốt kẻ xấu, cho nên không thể đánh đồng. Nhưng là, lòng tốt nên được đặt đúng chỗ, trước khi muốn giúp đỡ người khác thì nên hiểu rõ tận tường hoàn cảnh của người ta, như vậy mới có thể giúp đúng người được“.
Phó Gia Hiên miệng nhỏ ríu rít như chú chim nhỏ, nhưng là đạo lí trong lời nói lại hơn xa bất kỳ người nào.
Phó Gia Xuyên, Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Duệ cũng bị lời này của y làm cho sững sờ, sau đó chính là mỉm cười đầy thỏa mãn.
Trong nhà có một tiểu phúc tinh vô cùng đáng yêu lại hiểu chuyện, quả thực bọn họ không cần phải cưỡng cầu gì thêm nữa.
...
Sóng gió qua đi, cả nhà Phó gia lại trở về trạng thái hạnh phúc vui vẻ ban đầu.
Việc làm ăn của Phúc Hòa lâu dạo gần đây rất tốt, công lao lớn nhất cũng chính là nhờ Phó Gia Hiên cùng với món gà rán đỉnh cấp, lấy được lòng của thực khách mọi thời đại kia.
Lại nói, chuyện xuất bản sách tranh bên phía Hoàng Thư Các cũng đang tiến triển rất thuận lợi. Ngày đầu tiên tung ra ba mươi bản sách tranh liền đã cháy hàng, số lượng người đăng kí đặt mua sau đó cũng rất đông.
Lão bản Tô Mộc vì để kịp tiến độ giao hàng, cho nên gấp rút tìm người làm việc, mở rộng quy mô. Chỉ trong chớp mắt việc làm ăn trở nên khấm khá, vượt mặt cửa hàng cạnh tranh ở con đường bên kia, vinh quang trở thành nhà sách lớn nhất kinh thành.
Hôm nay là cuối tháng, Phó Gia Hiên đích thân đến Hoàng Thư Các xem việc làm ăn của ông chủ Tô, thuận tiện nhận tiền lợi nhuận từ việc bán sách.
Tô lão bản thấy y tới thì rất vui mừng, trực tiếp chia cho y một túi bạc thật to. Chỉ là gần đây đơn hàng rất nhiều, cho nên còn chưa nói chuyện với Phó Gia Hiên được mấy câu, Tô Mộc liền đã phải vội vàng rời đi làm việc rồi.
Phó Gia Hiên hôm nay ra ngoài một mình, vốn Thúy Liễu hôm nay sẽ theo y ra ngoài, nhưng là nàng không may ăn phải thứ không tốt nên bị đau bụng.
Đường từ Phó gia đến Hoàng Thư Các không xa, hơn nữa ở cổ đại cũng hiếm khi xuất hiện mấy chuyện như bắt cóc trẻ con. Bởi thế cho nên y bảo Thúy Liễu ở nhà nghỉ ngơi, còn bản thân thì ra ngoài một mình.
Phó Gia Hiên thấy ở đây không có việc của mình, cho nên sau khi lấy bạc xong cũng liền đã rời đi. Chỉ là y cũng không có lập tức quay trở về nhà, trái lại chuyển hướng đi qua chợ dạo một vòng.
Phó Gia Hiên đem túi bạc cất kĩ ở trước ngực, sau đó chỉ lấy ra vài đồng lẻ để trong túi gấm nhỏ để tiêu. Y đi dọc đường mua được một xâu kẹo hồ lô, sau đó vừa gặm kẹo vừa đi dạo chợ.
Đi được một lúc, sau khi Phó Gia Hiên đã ăn sạch xâu kẹo hồ lô kia, y lúc này liền trông thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập.
Ôm tâm lí tò mò hóng chuyện, Phó Gia Hiên thân hình nhỏ bé liền cố gắng chen vào đám người đông đúc kia.
Chỉ thấy lúc này ở trung tâm của đám đông có một nữ hài tử, nàng lúc này đang liên tục co giật, khóe miệng còn sủi bọt.
Ở bên cạnh còn có một nữ nhân trung niên, xem ra là mẫu thân của nữ hài tử kia. Nàng chẳng biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy nữ nhi nhà mình khóc rống.
Này chẳng phải chính là lên cơn động kinh hay sao?!.
Phó Gia Hiên lúc này chen lên phía trước, sau đó dùng hết sức lực hô lên với đám người đang vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ kia.
“Mọi người mau tránh ra, người bệnh cần không khí để thở, mọi người vây như vậy, lỡ xảy ra chuyện không may thì ai đến chịu trách nhiệm đây?“. Phó Gia Hiên biết không dễ lay chuyển đám người nhiều chuyện này, cho nên liền trực tiếp đe dọa để bọn họ tránh xa ra.
Quả nhiên sau khi nghe nói có khả năng sẽ bị liên lụy tới, mặc dù vẫn còn rất tò mò, thế nhưng đám đông xung quanh đã giải tán đi không ít.
“Vị tẩu tử này, nữ nhi tẩu cứ để đệ trông chừng đi, tẩu hiện tại nhanh chóng đi mời đại phu tới đây“. Phó Gia Hiên lúc này nói với nữ nhân kia, sau đó đỡ lấy nữ hài tử vẫn còn đang co giật đặt nằm xuống.
Nữ nhân kia nước mắt lưng tròng, hơi do dự một chút, sau đó đứng bật dậy chạy đi tìm đại phu.
Phó Gia Hiên lúc này dùng một cái giỏ tre ở gần đó kê ở sau đầu nữ hài tử, sau đó nghiêng mặt nàng sang một bên. Nâng cao đầu lên sẽ khiến cho không khí dễ lưu thông hơn, nghiêng đầu qua một bên để tránh người bệnh bị sặc nước bọt của chính mình.
Phó Gia Hiên sau đó đem thắt lưng của nữ hài tử kia nới ra, khiến cho nàng thả lỏng nhất có thể. Đợi y làm xong hết thảy, cơn co giật của nữ hài tử cũng đã dừng lại.
Đại phu lúc này cũng đã được vị tẩu tử kia mời tới, sau khi được cứu chữa, nữ hài tử kia rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
Vị tẩu tử kia ôm chặt lấy nữ nhi nhà mình, sau đó quay sang rối rít cám ơn Phó Gia Hiên.
Lúc này ở một trà lâu đối diện nơi xảy ra vụ việc, một nam nhân khí độ bất phàm thông qua cửa sổ chứng kiến hết thảy một màng kia.
Hắn lúc này thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt uống vào một ngụm trà, sau đó nói với người ngồi đối diện mình.
“Là nhi tử nhà nào thế?“.
Gặp chuyện không hoảng, đã vậy còn rất bình tĩnh, thông minh. Nhìn xem y phục, tuy rằng cắt may đơn giản nhưng chất liệu vải rõ ràng không hề kém. Trong kinh thành, con cháu thế gia rất nhiều, nhưng là người như vậy lại vô cùng hiếm thấy.