Mọi người đến dự xem như đã đông đủ, các quan đại thần dựa theo cấp bậc trong triều mà phân ra chỗ ngồi thích hợp, cùng gia quyến nhà mình tụ thành một bàn.
Thánh thượng có lệnh mang theo tất cả gia quyến, nhưng lời này chính là chỉ để nói đến chính thất, không bao gồm thiếp thất và các loại thứ tử thứ nữ không thuộc dòng chính.
Cho nên nói, tuy rằng gia quyến rất đông, nhưng các quan đại thần chỉ dắt theo một phần nhỏ. Đa số trong đám bọn họ, ngoại trừ Phó Gia Xuyên thì có ai mà chẳng tam thê tứ thiếp đâu.
Lúc này một nhà Phó gia đã ngồi chung một bàn, trên bàn lúc này đồ ăn và nước uống đều đã được chuẩn bị đủ cả. Món nào món nấy đều vô cùng bắt mắt, tỏa ra hương thơm ngạt ngào. Chỉ là lại chẳng ai dám động đũa, bởi vì các nhân vật quan trọng đều chưa xuất hiện.
Phó Gia Hiên nhìn món vịt hầm bát bảo mà thèm nhỏ cả dãi.
Nhan Tuyết Hà sợ y sẽ đói, cho nên trước khi đi đã cho y ăn dặm một ít cơm rồi. Thế nhưng mặc dù là vậy, hiện tại Phó Gia Hiên vẫn không thể cưỡng lại nổi đồ ăn do ngự trú nấu ra.
Cảm giác chỉ có thể nhìn, không thể ăn, quả thực là quá mức tra tấn người khác mà.
Phó Gia Hiên ngồi trên đùi Phó Gia Duệ, dứt khoát không thèm nhìn tới một bàn món ngon nữa, lúc này y trực tiếp vùi đầu vào cổ Phó Gia Duệ làm ổ, chuẩn bị ngủ.
Chỉ là y còn chưa kịp nhắm mắt, giọng nói đặc trưng của Thái giám liền vang lên, hô to một câu “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng các vị Hoàng tử Công chúa giá đáo!“.
Lời này vừa hô xong, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Phó Gia Hiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, quỳ thì quỳ, nhưng Phó Gia Hiên vẫn len lén liếc mắt nhìn xem người tới bộ dáng rốt cuộc như thế nào.
Dẫn đầu bước vào là một nam nhân vô cùng tuấn tú, trên người khoác long bào, này khỏi cần nói cũng biết là ai rồi. Theo sau hắn lúc này, bên phải chính là Thái hậu, bên trái chính là Hoàng hậu nương nương.
Thái hậu năm nay đã năm mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng tốt, cho nên nhìn chẳng khác nào mới bốn mươi.
Còn Hoàng hậu, nhan sắc dĩ nhiên khỏi phải bàn cãi, hơn nữa đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ có khác, khí chất quả thực không tầm thường.
Theo sau Hoàng hậu chính là đám Hoàng tử Công chúa, người lớn nhất chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhất thì chắc tầm cỡ Phó Gia Hiên.
Ai nấy đều ăn mặc vô cùng lộng lẫy, phục sức trên người vô cùng rực rỡ, quả thực đem hai mắt của Phó Gia Hiên làm chói.
“Chúng ái khanh bình thân“. Cố Văn Thành sau khi ngồi lên chủ vị, liền hướng bên dưới khoát khoát tay.
Sau đó ánh mắt Cố Văn Thành đảo quanh một vòng, rốt cuộc dừng lại vị trí của Phó Gia Xuyên. Tầm mắt hắn lại dịch chuyển một chút, nhìn đến tiểu hài tử đang bám lấy trên người Phó Gia Duệ.
Phó Gia Hiên rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cho nên rất nhanh liền phát hiện mình đang bị người khác nhìn chằm chằm. Y lúc này ngẩn đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Cố Văn Thành.
Ánh mắt kia mang chút ý vị không tầm thường, Phó Gia Hiên trong lòng lộp bộp, cảm thấy không ổn.
Nhưng xét thấy hiện tại y chỉ mới là một đứa nhỏ ba bốn tuổi, cho nên liền thu hồi tầm mắt, giả vờ nhìn sang hướng khác xem như chẳng có gì xảy ra.
Có lẽ Bệ hạ thấy y nhỏ nhắn đáng yêu, cho nên mới nhìn nhiều một chút mà thôi, không có ý đồ gì khác đâu!.
Phó Gia Hiên âm thầm trấn an mình như vậy. Chỉ là không lâu sau đó, y liền cảm thấy suy nghĩ này của mình ngây thơ đến chừng nào.
Phần mở màng của thọ yến, đương nhiên là phải tặng quà mừng trước rồi. Lục tục đã có các quan đại thần tiến lên dâng quà mừng cho Thái hậu.
Món nào dâng lên, Thái hậu cũng chỉ mở ra nhìn một cái, sau đó đóng lại, hời hợt khen vài câu rồi thôi. Hoàn toàn không để tâm tới, những người này đã tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tiền của để mua được vật quý.
Nhưng cũng phải, đối với một nữ nhân cả đời nhận được ngàn kiều vạn sủng của Tiên đế thì quả thật, những thứ quà này là vô cùng tầm thường.
Quan nhất phẩm và nhị phẩm đều đã tặng xong quà, hiện tại liền đến tam phẩm và tứ phẩm.
Phó Gia Xuyên là quan đứng đầu trong tam phẩm, cho nên liền đứng lên dâng quà trước một bước.
Thái giám vừa đem hộp gỗ mở ra, bên trong liền phát ra ánh sáng hồng sắc vô cùng rực rỡ. Thái hậu vừa nhìn xong liền nhướn mày, sau đó lập tức bảo Thái giám đưa hộp gỗ kia đến cho nàng nhìn xem.
Ngoài trời lúc này đã vô cùng tối, cho nên hộp quà phát sáng của Phó Gia Xuyên liền trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Thứ có thể phát sáng trong đêm, ngoài đom đóm và đèn lồng ra thì chỉ còn dạ minh châu thôi. Tuy nhiên, dạ minh châu tuy rằng quý hiếm, nhưng trong cung của Thái hậu cũng chẳng hề thiếu mấy thứ này.
Cậu hỏi đặt ra là, vì sao Thái hậu lại trông có vẻ hứng thú đến như vậy?.
Câu hỏi này rất nhanh liền đã được giải đáp. Chỉ thấy lúc này, Thái hậu từ trong hộp gỗ lấy ra một cái tượng Quan Âm bằng bạch ngọc, vừa nhìn liền biết là ngọc tốt, chất liệu vô cùng tinh khiết. Đọc thêm nhiều tгu