Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 31: Chương 31




“Nhị hoàng đệ, thất lễ rồi“. Cố Văn Vũ hướng Cố Văn Quân bày ra vẻ mặt khó xử, chỉ là tay thì lại nhanh như chớp vươn tới, chuẩn xác nắm lấy túi đựng sách của hắn.

Dĩ nhiên là trong túi đựng sách của Cố Văn Quân cũng chẳng có ngọc phỉ thúy nào cả. Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Phó Gia Hiên, dường như tất cả đều đã có đáp án trong lòng rồi.

Từ trước đến nay bọn họ đi học đều là bình an vô sự, sự việc tương tự thế này chưa từng có tiền lệ xảy ra. Cho nên nói, Phó Gia Hiên mới gia nhập vào chính là đối tượng khả nghi hàng đầu.

Tuy rằng gia thế của y tốt, thế nhưng ngọc phỉ thúy cũng không phải đồ vật tầm thường. Phó Gia Hiên cùng lắm cũng chỉ mới bốn năm tuổi, ai biết được có tật táy máy tay chân hay không? Biết đâu y thấy ngọc phỉ thúy hợp mắt, cho nên “tiện tay” lấy luôn cũng không chừng?.

Cố Văn Vũ cũng không khách khí nữa, cả người đều vô cùng hưng phấn. Hắn lúc này vờ kiểm tra trên người Phó Gia Hiên một lượt, sau đó ánh mắt đặt lên quyển sách dưới gầm bàn của y, chuẩn xác đem quyển sách kia lấy tới.

Chỉ là khi hắn mở ra, bên trong không có gì khả nghi cả. Ngọc phỉ thúy mà ban nãy hắn nhét vào bên trong, hiện tại liền đã biến đâu mất rồi.

Trên trán Cố Văn Vũ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn đem quyển sách lật tới lật lui, bìa giấy thiếu điều cũng bị hắn làm rơi hết cả ra.

“Sao có thể như vậy được?!“. Cố Văn Vũ không nhịn được mà hoảng hốt bật thốt ra một câu. Động tác hắn lật sách có hơi quá khích, điều này cũng khiến mọi người xung quanh dần nảy sinh nghi ngờ.

Mã Tranh ở bên cạnh cũng không thể tin nổi, thế nhưng hắn rất nhanh liền đã hồi phục tinh thần. Mã Tranh lúc này kéo kéo tay Cố Văn Vũ, âm thầm nhắc nhở hắn bình tĩnh một chút.

Chỉ là Cố Văn Vũ nào có thể bình tĩnh nổi? Ngọc phỉ thúy này là độ vật duy nhất Phụ hoàng tự tay ban tặng cho hắn, nó không chỉ trân quý, mà đối với hắn còn mang một loại ý nghĩa đặc biệt.

Chưa kể, làm mất đồ vật Ngự ban còn sẽ bị phạt nặng. Chuyện này mà truyền đến tai Phụ hoàng, Cố Văn Vũ thật không dám nghĩ tới hậu quả.

Đồ vật Ngự ban vốn chính là vật nên được cất kĩ vào trong hộp hoặc trưng bày ở một nơi an toàn xinh đẹp, chứ không phải tùy tiện mang theo bên người như vậy. Cho nên nói, Cố Văn Vũ lần này nếu không tìm được ngọc phỉ thúy liền xem như xong đời.

Chưa kể, hắn gầy dựng hình tượng Đại hoàng tử “thông minh lễ độ” nhiều năm như vậy, Phụ hoàng hiện tại mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn đến hắn một chút. Vậy mà hiện tại hắn lại gây ra chuyện, công sức trước kia đều đổ sông đổ biển cả rồi!.

Cố Văn Vũ tức giận đem cả cái bàn của Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân đều lật tung hết cả lên, ngay cả một chút hình tượng cũng không thèm giữ nữa, trực tiếp lộ luôn bộ mặt thật ra ngoài.

“Đại hoàng huynh, đủ rồi đấy“. Cố Văn Quân lúc này nhíu mày, vô cùng không vui mà lên tiếng.

“Đại hoàng tử, ngài bình tĩnh lại chút đi, ở đây không có thì chúng ta tìm ở chỗ khác, từ từ sẽ tìm lại được thôi mà“. Mã Tranh lúc này thấy tình thế không ổn, cho nên liền mạo phạm giữ tay Cố Văn Vũ lại.

Cố Văn Vũ lúc này cũng ý thức được bản thân đã quá khích, nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người xung quanh, hắn dù tức giận đến mấy cũng không thể không thu tay về.

Chỉ là, ánh mắt hắn dừng lại ở vẻ mặt vô tội xen lẫn chút hoảng sợ của Phó Gia Hiên, trong lòng âm thầm nghiến răng.

Lần trước thì có thể là do nhầm lẫn, nhưng còn lần này thì sao? Hắn rõ ràng đã để ngọc phỉ thúy ở ngay trong quyển sách đó, vậy tại sao hiện tại nó lại đột ngột bốc hơi?.

Lí giải cho chuyện này chỉ có một, đó chính là Phó Gia Hiên chắc chắn có vấn đề!.

Giờ nghỉ trưa đã kết thúc, Thái phó lúc này vừa bước chân vào lớp, tình thế hỗn loạn liền lập tức bị dập tắt. Ai về chỗ nấy, ngồi ngay ngắn lấy sách vở ra học bài.

Phó Gia Hiên cũng lấy giấy bút ra viết bài, chỉ là khóe môi y lúc này lại lặng lẽ câu lên, bộ dáng so với dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi khác nhau một trời một vực.

Muốn đấu với y? Cố Văn Vũ vẫn còn non lắm.

Cách đây khoảng một canh giờ, khi mà Cố Văn Vũ ngồi xuống cùng y nói chuyện phiếm, Phó Gia Hiên đã đề cao cảnh giác rồi.

Khi Cố Văn Vũ rời đi, Phó Gia Hiên lúc này sờ đến quyển sách đặt ở dưới gầm bàn của mình.

Sách thì đúng thật là sách của y, thế nhưng lúc này nó lại cộm lên một cách bất thường, sờ vào còn cảm nhận được một chút lành lạnh đặc trưng.

Phó Gia Hiên âm thầm khinh bỉ trò trẻ con này của Cố Văn Vũ một trận. Y lúc này xé một mảnh giấy, uyển chuyển đem miếng ngọc phỉ thúy kia bọc lại, sau đó giống như ném rác mà trực tiếp đem cả ngọc lẫn giấy ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Cố Văn Quân lúc này âm thầm liếc nhìn Phó Gia Hiên một cái, một lần nữa khẳng định sự thông minh và cơ trí của một đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi như y.

Ngay khi Cố Văn Vũ đặt miếng ngọc phỉ thúy kia vào sách của Phó Gia Hiên, Cố Văn Quân liền đã phát hiện ra rồi. Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn liền định giải quyết miếng ngọc kia giúp y luôn.

Chỉ là không ngờ tới Phó Gia Hiên còn nhanh hơn hắn một bước. Hơn nữa từ đầu tới cuối trên mặt y đều rất bình tĩnh, không hề lộ ra chút hoang mang hay lo sợ nào.

Cách mà y giải quyết miếng ngọc kia cũng rất nhanh gọn, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm theo cách tương tự như vậy.

Chỉ là, Cố Văn Quân vẫn không thể hiểu được. Rốt cuộc thì một đứa nhỏ lười biếng, ngày ngày sống trong nhung lụa, được trên dưới Phó gia chiều chuộng dung túng hết mực, tại sao lại có được loại bình tĩnh cơ trí đến bất bình thường thế này?

Nếu đổi lại thành hắn, gặp trường hợp như vậy khi chỉ mới bốn tuổi. Cố Văn Quân không thể đảm bảo rằng mình có thể bình tĩnh giải quyết được mọi chuyện êm đẹp như thế.

Phó Gia Hiên chẳng những bình an thoát được mưu kế đã được vạch sẵn, mà còn thành công khiến cho kẻ có mưu đồ xấu phải lãnh chịu hậu quả tương tự.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Phó Gia Hiên quả thực chính là có tâm tư trả đũa đó, năm lần bảy lượt vô duyên vô cớ bị người khác hãm hại, cho dù có là cục đất cũng sẽ biết nổi giận.

Chiếu theo lẽ thường, cầm trong tay món đồ quý giá như vậy, cho dù biết mình bị hãm hại, thì người ta cũng sẽ đem miếng ngọc “làm rớt ra” ở đâu đó để người khác nhặt được, còn bản thân tránh được họa là đã thở phào rồi.

Chứ không phải đem đồ Ngự ban xem như rác mà ném ra ngoài cửa sổ như Phó Gia Hiên.

Y biết được làm mất đồ Ngự ban sẽ phải chịu tội nặng, cho nên mới trả đũa Cố Văn Vũ bằng cách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.