Có lẽ vì trước khi chết ở kiếp trước, thứ Phó Gia Hiên thấy và nghe đều xoay quanh hình ảnh và âm thanh của mèo. Thế nên y lúc này cũng có một cảm giác vô cùng đặc biệt đối với nó.
Hơn nữa, Phó Gia Hiên nhìn vào ánh mắt khép hờ kia của tượng mèo. Tuy rằng chỉ là tượng, nhưng ánh mắt kia lại rất có thần, tựa như một con mèo thật đang lười biếng híp mắt ngồi l.i.ế.m vuốt của mình vậy.
Nhìn đồ vật mà Phó Gia Hiên sờ tới, Thái giám rõ ràng có hơi khựng lại. Nhưng ông ta rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, một lần nữa chậm rãi đem nguồn gốc xuất xứ của món “bảo vật” kia nói rõ.
“Đây là tượng Mèo Cát Tường do Tây Vực tiến cống ba năm trước, bọn họ nói rằng thứ này được đào trong lăng mộ của một vị vua thời cổ xưa.
Chỉ là, sau khi chúng ta xem qua thì cảm thấy món đồ này rất bình thường, nhìn như thế nào cũng cảm thấy nó chỉ là một con mèo được đúc bằng vàng nguyên chất mà thôi.
Sở dĩ hiện tại nó được đặt chung một chỗ với những món bảo vật này là do Bệ hạ xem trọng ánh mắt có thần của nó, và xem trọng thành ý của Tây Vực“.
Phó Gia Hiên gật gật cái đầu nhỏ xem như đã hiểu, y nhìn tượng mèo nhỏ kia một lần nữa. Vẫn là Mèo Cát Tường này nhìn thuận mắt hơn những thứ đồ kia.
Tuy rằng nó không được tính là “bảo vật”, thế nhưng nhìn xem khối lượng của nó đi. Một con mèo lớn được đúc hoàn toàn bằng vàng nguyên chất, thì bấy nhiêu đây vàng cũng xem như là y hời rồi.
“Ta lấy thứ này“.
...
Không lâu sau đó, tin tức Đại hoàng tử bị Bệ hạ hạ lệnh cấm túc một tháng, hơn nữa còn phải chép Tam kinh ngũ luật đã lan truyền trong khắp hoàng cung.
Tuy rằng như vậy cũng không tính là phạt nặng, thế nhưng danh dự của Cố Văn Vũ đều bị mất sạch cả rồi. Nghe nói hắn còn bị Hoàng hậu đích thân đến giáo huấn một trận, quả thực thảm hơn cả chữ thảm.
Đồng thời, Mã Tranh cũng có một phần công sức góp vào, cho nên dĩ nhiên là cũng bị liên lụy theo.
Cố Văn Thành hạ một đạo thánh chỉ, nói hắn không đủ tư cách, trực tiếp trục xuất ra khỏi cung, thân phận Thư đồng của Đại hoàng tử cũng mất luôn.
Không có hai cái đại phiền phức đeo bám, cho nên cuộc sống của Phó Gia Hiên trở nên an nhàn hơn rất nhiều, việc học hành cũng tinh tấn hơn.
Tuy rằng trong việc học thơ cổ y không có gì xuất chúng, nhưng suy cho cùng vẫn theo kịp những Hoàng tử và Thư đồng khác. Còn bàn về môn Toán, điểm số lúc của y nào cũng đứng đầu bảng, điều này làm Thái phó vô cùng hài lòng về Phó Gia Hiên.
Hôm nay vẫn như thường lệ, Phó Gia Hiên đem tập thơ cổ ra ôn luyện lại một chút, sau đó vừa vặn nghe được một việc khá hay ho.
“Ngươi nghe gì chưa? Một tuần trăng nữa là Tây Vực sẽ cử người đến đây tiến cống bảo vật đó“. Người nói là Thư đồng của Tứ hoàng tử.
“Tây Vực năm nào mà chẳng đem lễ vật sang tiến cống cho Nhật Nguyệt Quốc ta? Chuyện này thì có gì đáng nói đâu?“. Thư đồng của Lục hoàng tử khó hiểu lên tiếng.
“Dĩ nhiên là lần này có điểm khác biệt. Ta nghe Tứ hoàng tử nói, năm nay Thái tử Tây Vực sẽ đích thân đến đây đấy!“. Thư đồng của Tứ hoàng tử hợp thời bày ra vẻ mặt bát quái.
“Cái gì? Vương triều Tây Vực lập Thái tử khi nào thế? Hơn nữa bọn họ còn để Thái tử đích thân mang cống phẩm tới? Này là thành ý lớn cỡ nào a?“. Thư đồng của Lục hoàng tử có chút hoang mang mờ mịt.
“Thái tử là vừa mới lập cách đây không lâu thôi, nhưng nghe nói là một người vô cùng xuất chúng. Tây Vực không giống Nhật Nguyệt Quốc chúng ta, Vương của bọn họ ham mê nữ sắc, cho nên Hoàng tử Công chúa ít gì cũng vài chục người.
Ngươi nghĩ xem, giữa hàng chục người như vậy, vậy mà lại được chọn làm Thái tử, này phải là tài giỏi và cơ trí tới chừng nào?
Hơn nữa, bọn họ dĩ nhiên phải đối với chúng ta bằng thành ý lớn nhất.
Bởi vì sao? Bởi vì nếu không có Nhật Nguyệt Quốc che chở, Tây Vực của bọn họ đã sớm bị Bắc Mạc Quốc nuốt chửng rồi.
Một khi mất đi che chở của Nhật Nguyệt Quốc, Tây Vực còn có thể sống yên sao?“.
Thư đồng của Tứ hoàng tử phân tích vô cùng chuẩn xác, khiến cho Thư đồng của Lục hoàng tử không khỏi gật đầu cảm thán.
Phó Gia Hiên vểnh tai lên nghe ngóng xong liền cũng gật gù. Y từng xem qua bản đồ phân bố của Nhật Nguyệt Quốc, cũng biết được một ít nội tình giữa các nước với nhau.
Đại lục này, đại khái được chia ra thành ba nước, Nhật Nguyệt Quốc, Bắc Mạc Quốc và Tây Vực.
Trong đó, Nhật Nguyệt Quốc được xem là nước hùng mạnh nhất, lãnh thổ cũng là lớn nhất. Còn Tây Vực là nước có lãnh thổ nhỏ nhất, cũng là nước yếu thế nhất.
Bắc Mạc Quốc có dã tâm rất lớn, muốn thống nhất ba nước để trở thành bá chủ. Cho nên bọn họ đánh chủ ý lên Tây Vực, muốn thâu tóm Tây Vực để làm bàn đạp, cân bằng lực lượng với Nhật Nguyệt Quốc để cùng nhau chiến một trận lớn.
Chỉ là không ngờ tới, mục đích của Bắc Mạc chẳng những không thành, trái lại còn khiến Tây Vực “ôm đùi lớn” là Nhật Nguyệt, hai bên cùng nhau liên thủ chống lại Bắc Mạc.
Cũng do đó mà những năm gần đây, Bắc Mạc đều im hơi lặng tiếng, cũng không đi khắp nơi gây chiến nữa.
Còn Tây Vực, bọn họ không muốn sáp nhập với Nhật Nguyệt Quốc, nếu Nhật Nguyệt Quốc có ý đồ xấu, bọn họ cũng sẽ sẵn sàng đứng lên đấu tranh.
Nhưng Nhật Nguyệt Quốc cũng không tham lam tới vậy, Cố Văn Thành thấm nhuần câu nói “tham thì thâm”, cho nên vô cùng có chừng mực.
Nhật Nguyệt Quốc bày ra thái độ hữu hảo, Tây Vực dĩ nhiên là cũng vịn theo đó mà thuận theo, có được sự bảo hộ này, cả hai bên đều có thể vui vẻ.
Mối quan hệ này thấm thoát cũng đã duy trì được hơn năm năm, mỗi năm cứ đến mùa đông thì Tây Vực sẽ đến Nhật Nguyệt Quốc hiến cống phẩm.
Cống phẩm này được xem như “quà báo ơn” vì Nhật Nguyệt Quốc đã che chở Tây Vực bấy lâu nay.
Tây Vực là một đất nước tương đối huyền bí, địa hình cũng rất phức tạp, cho nên vật quý hiếm dĩ nhiên cũng không thiếu. Đồ vật mà bọn họ tiến cống, quả thực chưa từng làm Nhật Nguyệt Quốc thất vọng bao giờ.
Phó Gia Hiên lúc này hai mắt sáng lên. Y có chút chờ mong, không biết liệu lần này Tây Vực sẽ mang thứ thú vị gì đến nhỉ?!.