Khắc Lạp Tư tiếp tục tra chìa khóa vào ổ khóa của cái rương thứ hai. Bên trong lúc này là một cái áo lông vô cùng đẹp mắt.
“Đây là bộ lông của Tuyết Hồ ba đuôi, màu sắc cực phẩm, bộ lông cũng rất dày, rất thích hợp để khoác vào mùa đông này đây“. Khắc Lạp Tư lấy áo lông từ trong cái rương ra, là một cái áo lông màu tuyết trắng điểm tô thêm một ít màu đỏ nhạt.
Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn thấy mà hai mắt không khỏi sáng lên, xem ra rất vừa ý bộ áo lông xinh đẹp này.
Cố Văn Thành sờ lên lớp lông nhung mềm mại kia, quả thực vừa mềm vừa ấm, xúc cảm so với các loại vải thượng hạng mang lại chỉ có hơn không có kém.
Đối với thứ này, Phó Gia Hiên chỉ cảm thấy nó xinh đẹp thôi chứ cũng không có gì đặc biệt. Đẹp thì sao chứ? Có ăn được không? Có ngon giống như nhân sâm sao?.
Phó Gia Hiên chọc đũa vào một món cá hấp, sau đó gắp lên một miếng thịt cá trắng mềm.
Thời tiết lạnh như thế này, phải chi có một nồi lẩu cay thì tốt biết mấy nhỉ?.
Nhưng mà nhắc mới nhớ, đồ ăn trong cung tuy rằng rất phong phú, nhưng Phó Gia Hiên lại chưa từng nhìn thấy qua món nào tương tự như lẩu. Hầu hết đều là món đã nấu chín sẵn, sau đó dọn lên bàn và gắp ăn mà thôi.
Đừng nói với y là, thời đại này nguyên thủy tới mức ngay cả lẩu cũng chưa phát minh ra nha?!.
Nhớ tới hương vị của món lẩu cay mà mỗi mùa đông mình đều ăn, Phó Gia Hiên không nhịn được màu nuốt vào một ngụm nước bọt.
Tuy rằng nước lẩu đều được chế biến sẵn, chỉ cần cho nước vào là có được một nồi nước lẩu ngon lành. Thế nhưng với trí nhớ siêu phàm và bản tính ham học hỏi của mình, thành phần gia vị bên trong nước lẩu, Phó Gia Hiên vẫn là nhớ rõ.
Hôm nào rảnh rỗi, y sẽ thử nghiên cứu một chút vậy. Mùa đông mà không ăn lẩu, quả là một cái thiếu sót rất lớn.
Lúc này Khắc Lạp Tư đã mở ra chiếc rương thứ ba, bên trong là một cái lồng chim, bên trong lồng chim là một con khổng tước màu sắc rực rỡ.
“Đây là giống chim gì vậy? Ta chưa từng thấy qua nó, cũng chưa từng nghe qua“.
“Màu sắc kia quá mức xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ loài chim nào mà ta từng gặp“.
“Xinh đẹp như vậy, chắc chắn chỉ có thể là phượng hoàng trong truyền thuyết kia mà thôi!“.
Bên dưới lúc này mọi người không khỏi xôn xao bàn luận, suy đoán về con chim quý kia rốt cuộc có phải là phượng hoàng hay không.
Bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy qua loài vật nào xinh đẹp như vậy, quả thực chỉ có phượng hoàng là phù hợp với hình tượng cao quý này mà thôi.
Chiếc lồng rất lớn, con khổng tước lúc này rũ rũ lông, sau đó đem chiếc đuôi của mình xòe ra như cánh quạt. Lúc này, toàn bộ những chiếc lông vũ rực rỡ trên đuôi nó được phô bày ra một cách triệt để.
Mọi người xung quanh không khỏi há hốc mồm, trong lòng liên tục khẳng định, đây chắc chắn chính là phượng hoàng rồi!.
“Oaaa con khổng tước này lớn thật đấy!“. Phó Gia Hiên giọng nói không lớn không nhỏ cảm thán một câu. Kiếp trước y chưa có cơ hội gặp được khổng tước ngoài đời thật, cho nên lần này nhìn thấy, quả thực có chút kích động.
“Ngươi biết?“. Phó Gia Hiên vừa dứt lời, Khắc Lạp Tư lúc này không biết đã quay sang nhìn y từ lúc nào, ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng nghiền ngẫm.
“À...không...ta..“. Phó Gia Hiên lúc này chợt nhận ra, hình như y lại nói sai cái gì nữa rồi. Nhìn ánh mắt mọi người xem, đều đang nhìn y chẳng khác nào sinh vật lạ vậy.
Chẳng lẽ, bọn họ không biết khổng tước ư? Vậy...vậy y chính là tự bê đá đập vào chân mình? Ôi trời ơi, đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Hai sứ thần Tây Vực lúc này cũng đứng bật dậy, thái độ có chút kích động, thế nhưng lại không làm ra hành động gì. Sau khi bị Khắc Lạp Tư nhìn, cả hai liền dằn lại kích động ngồi trở về chỗ.
“Nhật Nguyệt Quốc đúng là nhân tài nhiều như mây, ngay cả một đứa bé ba bốn tuổi cũng có thể có kiến thức uyên bác đến như vậy.
Không sai, đây chính là khổng tước. Loài này xuất hiện ở Tây Vực khoảng vài chục năm trước, nhưng không hiểu tại sao lại đột ngột biến mất.
Vốn nghĩ đã không thể nhìn thấy được loài chim xinh đẹp này nữa, nhưng không ngờ vài năm trước nó một lần nữa lại xuất hiện trên lãnh thổ của Tây Vực.
Hơn nữa không phải là một con, mà là một cặp. Con khổng tước này chính là con của cặp khổng tước kia“.
Khắc Lạp Tư không hề làm khó Phó Gia Hiên, trái lại còn đứng ra giải vây giúp y. Hắn chậm rãi thuật lại nguồn gốc của con khổng tước này, dẫn dắt sự chú ý của mọi người sang một chiều hướng khác.
Phó Gia Hiên lúc này mới thở phào một hơi. Cố Văn Quân ở bệnh cạnh y, ánh mắt nhìn qua mấy người Tây Vực kia vô cùng thâm ý, dường như đã nhận ra điểm khác thường của bọn họ.
“Con khổng tước này quả thực là vô cùng xinh đẹp, trẫm rất thích“. Cố Văn Thành cười gượng hai tiếng, sau đó sai người đem con khổng tước kia đến khu nuôi nhốt trong Hoàng cung để chăm sóc.
Cố Văn Thành lúc này nhìn qua Phó Gia Hiên đang cúi đầu gặm bánh ngọt, ánh mắt càng trở nên nghiền ngẫm.
Người Nhật Nguyệt Quốc kiến thức uyên bác cái gì chứ? Chắc ở đây ngoài người của Tây Vực ra thì chỉ có mỗi một mình tiểu tử Phó gia là biết đến con khổng tước này thôi.
Nhưng, một đứa trẻ bốn tuổi như y thì làm sao biết được?.
Trong lòng Cố Văn Thành đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng chẳng có cái nào là phù hợp cả. Hắn lúc này nhìn Phó Gia Hiên một cái thật sâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Vật phẩm trong chiếc rương cuối cùng chính là một con chim bằng vàng lớn bằng nắm tay.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, thứ này lại biết đập cánh, hơn nữa còn có thể phát ra một ít âm tiết vụn vặt. Thanh âm mô phỏng lại tiếng chim hót, như lại không quá giống, tựa như âm thanh khi kim loại va vào nhau vậy.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi liền đã đủ khiến mọi người lấy làm kinh ngạc rồi. Bọn họ không tự chủ được mà liên tưởng đến món quà Phó Gia Xuyên đã tặng cho Thái hậu trong tiệc mừng thọ lần đó.
Thứ kia dường như cũng tự động phát ra âm thanh như thế, nhưng cái mà lần này Tây Vực mang đến, chẳng những có thể phát ra âm thanh, mà lại còn có thể cử động!.
“Thứ này được tìm thấy bên trong một ngôi cổ mộ. Ngôi mộ này dường như là mộ của Vua Chúa thời xưa, bên trong cất giữ rất nhiều châu báu và những món đồ thú vị.
Cũng không biết nó hoạt động được bằng cách nào, nhưng chỉ cần nắm lấy thanh bạc nhô ra kia vặn vài vòng, nó liền có thể tự động vỗ cánh và phát ra âm thanh.
Tây Vực tìm được một cặp, hiện tại tặng lại cho Nhật Nguyệt một cái, hy vọng hai nước chúng ta có thể giống như đôi chim liền cành, cùng nhau chung sống hòa thuận“.
Khắc Lạp Tư thái độ không xu nịnh cũng không luồn cúi, lời nói ra cũng vô cùng ngay thẳng.
Tuy rằng hiện tại Tây Vực cần Nhật Nguyệt hỗ trợ rất nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn giữ vững nguyên tắc có qua có lại, tuyệt đối sẽ không để bản thân yếu thế hay đơn phương nhận giúp đỡ của Nhật Nguyệt.
Nhận ân huệ của người là bán tự do của mình, đạo lí này Tây Vực vô cùng hiểu rõ. Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ giữ vững lập trường, tuyệt đối không thể quá phụ thuộc vào Nhật Nguyệt, rồi dần dần mất luôn quyền tự chủ.