Vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Cố Văn Thành cũng như cả Hoàng tộc và các văn võ bá quan, cho nên một lượng lớn cấm vệ quân đã đến bãi săn trước để bố trí canh phòng chặt chẽ ở xung quanh.
Khi bọn họ đến nơi, cấm vệ quân cũng đã vào vị trí xong hết cả rồi. Cuộc đi săn lần này cũng tương tự như một chuyến dã ngoại vậy. Sau khi xuống ngựa, mọi người liền chia nhau vị trí để dựng lều.
Đêm nay bọn họ sẽ qua đêm tại đây, và tất cả con mồi săn được, đều được dùng để nướng lên trong tối nay.
Phó Gia Hiên vô cùng hào hứng, mắt thấy Cố Văn Quân đang dựng lều, y cũng chạy tới chạy lui phụ giúp hắn một tay. Mặc dù có hơi mệt, nhưng như vậy mới vui. Suy cho cùng thì cũng là do một tay Cố Văn Quân làm, có mệt thì hắn mới là người mệt hơn.
Ngồi trong căn lều do “một phần công sức” của mình dựng nên, Phó Gia Hiên hạnh phúc lăn tới lăn lui một vòng.
“Nghỉ ngơi một lúc đi, khi nào đến lúc bắt đầu đi săn ta sẽ gọi“. So với Phó Gia Hiên mệt đến nằm ườn ra đó thì Cố Văn Quân, thân là người dựng lều từ đầu tới cuối lại chẳng ra nổi chút mồ hôi nào. Bởi vì đơn giản, đối với hắn thì đây là một việc làm chẳng hề tốn sức.
“Không cần, không cần đâu. Bây giờ chúng ta ra ngoài xem mọi người dựng lều tới đâu rồi đi!“.
Phó Gia Hiên vốn đang tràn ngập háo hức, cho nên bây giờ làm sao có thể ngủ nổi? Nghe Cố Văn Quân nói vậy, y lúc này liền ngồi bật dậy, sau đó lôi kéo lấy ống tay áo hắn đi ra ngoài.
Cố Văn Quân là người làm việc có tính toán cẩn thận, hơn nữa kĩ thuật lại tốt, cho nên lều của bọn họ được dựng xong đầu tiên, hơn nữa cũng rất chắc chắn.
Lúc này lấy lều của Cố Văn Thành làm trung tâm, những cái lều khác dựng xung quanh cũng đang dần dần được hoàn thành.
Chỉ là trái với bọn họ tận hưởng thú vui khi đi dã ngoại, một số vị Hoàng tử Công chúa khác đều để cho người hầu dựng lều, còn bản thân thì ngồi ở một bên nhàm chán nhìn xem.
Phó Gia Hiên thầm than một tiếng, thật vô vị. Ngay cả người vốn lười biếng như y, khi đi dã ngoại còn biết nên phụ một tay để tận hưởng niềm vui cơ đấy. Vậy mà đám người kia lại nhàm chán như vậy.
Cố Văn Quân lúc này không biết từ đâu lấy ra tới một túi ô mai cùng một ít hạt dẻ đưa cho Phó Gia Hiên.
Cũng không biết thói quen này hình thành từ bao giờ, nhưng trên người hắn lúc nào cũng mang theo một ít đồ ăn vặt như vậy. Chủ yếu là để lúc rảnh rỗi buồn miệng, cho Phó Gia Hiên cắn cắn nhai nhai một ít.
Phó Gia Hiên vô cùng tự nhiên nhận lấy, cả hai ngồi xuống một bóng cây gần đó, một người cắn hạt dẻ nhai ngon lành, một người thì sủng nịch nhìn chăm chú.
Có lúc Phó Gia Hiên ăn không để ý, vụn hạt dính lên trên mặt, Cố Văn Quân liền lợi dụng thời cơ này sờ sờ lên mặt y một hồi.
Dựng lều không bao lâu liền xong, tất cả mọi người lúc này đều lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng rồi xuất phát.
Bảo mã của Cố Văn Thành dẫn đầu, hắn vừa cưỡi ngựa vừa giương cung. Chẳng bao lâu một mũi tên xé gió liền được bắn ra, một con nai bị mũi tên cắm trúng yếu điểm, lập tức liền ngã xuống chết tươi.
Mọi người xung quanh lúc này đều đồng loạt hoan hô, liên tục gọi “Thánh thượng uy vũ“.
Sau khi Cố Văn Thành đã khai tên xong, đoàn người lúc này mới tách ra từng nhóm riêng lẻ để đi săn, cũng có người một mình một ngựa rời đi.
Khu vực săn bắn vô cùng rộng lớn, mặc dù xung quanh đều đã được cấm vệ quân vây quanh canh phòng cẩn thận, nhưng khả năng có người đột nhập vào cũng không hề nhỏ.
Cố Văn Thành thân là Hoàng đế, cho nên bọn họ liền chỉ chú tâm bảo vệ hắn. Rốt cuộc bên người Cố Văn Thành toàn là cấm vệ quân, nhưng bố trí canh phòng bên ngoài lại vô cùng mỏng.
Cố Văn Quân cùng Phó Gia Hiên ngồi trên cùng một con ngựa, cả hai rẽ sang một lối khác để đi săn.
Ban đầu còn có một tốp người đi theo sau bọn họ, nhưng càng đi, số lượng người tách ra ngày càng nhiều. Rốt cuộc càng đi sâu vào rừng, lại chỉ còn hai người một ngựa bọn họ.
Cố Văn Quân lúc này trực giác mách bảo, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Đương lúc Phó Gia Hiên đang mãi mê nhìn ngắm khung cảnh xung quanh cùng tìm kím con mồi, Cố Văn Quân lại đột ngột quay đầu đi trở về con đường ban nãy.
Chỉ là, không ngờ tới vẫn chậm. Lúc này một tốp năm tên hắc y nhân mai phục từ trên cây đáp xuống đất. Bọn chúng xếp thành vòng tròn, vừa vặn đem Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân vây ở giữa.
Tên cầm đầu trong đó không nói hai lời liền trực tiếp rút kiếm xông tới.
Cố Văn Quân đồng tử co rụt lại, hắn phản ứng nhanh lẹ, một tay rút kiếm bên hông, tay còn lại ôm ngang lấy eo Phó Gia Hiên. Mũi chân điểm nhẹ, hắn lẫn y liền bay xuống khỏi ngựa.
Cố Văn Quân kiếm trong tay vừa động liền đang theo một cổ kình phong, mũi kiếm quét ngang, trực tiếp rạch một vệt thật dài trên bụng của tên hắc y nhân kia.
Tên kia tê liệt ngã xuống, bốn tên còn lại liền lập tức xông lên. Cố Văn Quân vẫn như cũ có thể đối phó với bọn chúng một cách dễ dàng, nhưng hiện tại có Phó Gia Hiên ở đây, hắn càng phải cẩn thận hơn nữa.
Phó Gia Hiên bị Cố Văn Quân ôm xoay vòng vòng, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Y lúc này có hơi hoảng, chỉ có thể liều mạng bám ở trên người Cố Văn Quân. Truyện Quân Sự
Mấy tên hắc y nhân kia cũng rất thông minh, nhìn thấy Cố Văn Quân che chở Phó Gia Hiên như vậy liền đánh chủ ý lên trên người y.
Mấy tên hắc y nhân này cũng không hề tầm thường, từ chiêu thức cùng bản chất liều mạng của chúng, Cố Văn Quân có thể nhận ra được, tất cả đều là tử sĩ được dày công nuôi dưỡng.
Tử sĩ, nghĩa cũng như tên. Chỉ cần nhận nhiệm vụ, trừ khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, nếu không, không chết không dừng.
Cố Văn Quân mặc dù mạnh, nhưng một người khó địch lại nhiều người, rất nhanh bả vai hắn liền bị hắc y nhân rạch xuống một nhát.
Kiếm khí kia vô cùng sắc bén, mặc dù hắn đã né tránh, nhưng vẫn bị một vết thương vừa dài vừa sâu. Thử tưởng tượng nếu như Cố Văn Quân không kịp tránh né, ăn trọn một kiếm kia, cánh tay hắn liền trực tiếp không còn nữa.
Cánh tay bị thương, sức chiến đấu của Cố Văn Quân liền lập tức bị giảm xuống. Phó Gia Hiên lo lắng đến hai mắt đỏ hoe, nhìn vết thương đang không ngừng tràn ra máu tươi ở bả vai hắn, tay chân y cũng bất giác run lên.
“Đừng sợ, ta không sao“. Phát hiện người trong lòng đang run rẩy, Cố Văn Quân nén đau đớn trên bả vai, nhẹ giọng trấn an y. Kiếm trong tay hắn lúc này cũng không hề dừng lại, chiêu thức càng thêm dốc toàn lực mà đánh.
Phó Gia Hiên lúc này còn chưa kịp định thần lại, liền nhìn thấy một hắc y nhân khác đang xông tới từ phía sau Cố Văn Quân, ý đồ muốn đánh lén hắn.
Phó Gia Hiên đồng tử co rụt lại, y không kịp kinh hô, nhưng tay lại theo bản năng rút ra một túi bột phấn, dùng hết sức bình sinh vung vào mặt tên hắc y nhân kia.
Tên hắc y nhân kia che lại hai mắt hét lên đau đớn, trúng một chiêu này của Phó Gia Hiên, hai mắt của gã liền xem như phế.
Cố Văn Quân nghe động tĩnh nhìn qua, kinh ngạc nhìn Phó Gia Hiên rồi lại nhìn tên hắc y nhân đang lăn lộn đau đớn trên đất kia.
Nhưng Cố Văn Quân cũng không hề chậm trễ, ba tên khác đã bị hắn giải quyết xong, hiện tại chỉ còn lại một tên này. Ngay khi hắn giơ kiếm định kết liễu tên hắc y nhân này, gã ta liền thổi còi ba lần.
Tiếng còi rất lớn, Cố Văn Quân lập tức liền bỏ qua tên hắc y nhân kia, không nói hai lời ôm Phó Gia Hiên leo lên ngựa chạy trốn.
Hắn đã quá quen thuộc với mấy trò ám sát này rồi, tiếng còi kia, chính là để gọi người tới hỗ trợ. Xem ra Thẩm Vân Nguyệt lần này chính là đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng hắn.
Bình thường đối với mấy tên này, Cố Văn Quân thừa sức đối phó. Chỉ là hôm nay còn có Phó Gia Hiên ở đây, hắn một tay ôm y, cho nên chỉ có một tay để chiến đấu.
Hơn nữa vì để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho y, hắn còn vô tình để lộ ra một ít yếu điểm. Vì vậy nên mấy tên hắc y nhân kia mới có cơ hội đả thương được hắn.