Mặc dù bị Cố Văn Quân đả kích nghiêm trọng, nhưng Lý Như Nguyệt cũng không phải người dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ra tay từ chỗ Cố Văn Quân không được, vậy chẳng phải còn có người trong lòng hắn sao?.
Chỉ cần chia rẽ được hai người bọn họ, tuyển tú sớm muộn cũng sẽ được diễn ra mà thôi. Mà lấy gia thế cùng mỹ mạo của nàng ta, chắc chắn sẽ được chọn.
Tuy rằng cách thức khác nhau, nhưng chỉ cần cùng đi tới một kết quả là được. Ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, rốt cuộc cũng sẽ là của nàng ta mà thôi.
Lý Như Nguyệt sai người đi điều tra, biết được Phó Gia Hiên cứ cách hai ba ngày là sẽ đến Hoàng thư các một lần. Cho nên nàng ta quyết định sẽ “tình cờ” gặp mặt y ở chỗ này.
Sau hai ngày ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc thì tới ngày thứ ba, Lý Như Nguyệt cũng gặp được Phó Gia Hiên.
Người tới tuy rằng màu da có chút tái nhợt, nhưng dung mạo quả thực không chê vào đâu được.
Lý Như Nguyệt tự biết người trong lòng Bệ hạ nhất định sẽ không kém, nhưng không ngờ lại đẹp tới như vậy.
Mấy lần yến hội trong cung, nàng ta cũng đã từng gặp qua vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ có thể từ xa xa nhìn lại.
Hơn nữa Cố Văn Quân thật sự chỉ hận không thể giấu người ở trong ngực, cho nên muốn thấy rõ ràng dung mạo của y cũng khó.
Chỉ là, có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một nam nhân mà thôi. Mà một nam nhân thì có thể sinh con nối dõi cho Hoàng tộc sao?.
Suy cho cùng cũng chỉ là một cái nam không ra nam nữ không ra nữ mà thôi!.
Phó Gia Hiên lúc này còn chưa biết có người đang nhắm đến mình. Y vươn tay lựa lựa mấy quyển thoại bản trên giá sách, sau đó vô tình đụng trúng một người.
“Xin lỗi xin lỗi“. Người đụng trúng y lập tức vội vàng cúi người xin lỗi.
“Không sao đâu“. Phó Gia Hiên cũng vội vàng xua tay bảo không có việc gì.
“Ể? Công tử là...có phải là Phó tiểu thiếu gia hay không ạ?“. Ngay lúc Phó Gia Hiên định xoay người rời đi, nữ nhân đụng trúng y ban nãy lúc này lại kinh hỷ kêu lên.
“'Là ta. Cô nương là...?“. Phó Gia Hiên nhìn từ trên xuống dưới người này, phát hiện đúng là bản thân không quen thật. Tuy rằng có một đoạn thời gian y bị mất đi kí ức, nhưng vẫn có thể xác định như vậy.
“Ta họ Lý, tên là Như Nguyệt, là trưởng nữ của Lý gia. Phó tiểu thiếu gia hẳn là không biết ta, nhưng ta thì đã từng gặp qua ngài vài lần ở yến hội.
Hôm nay tình cờ gặp được Phó tiểu thiếu gia quả là may mắn quá. Vừa lúc ta có vài chuyện muốn hỏi, không biết Phó tiểu thiếu gia có phiền hay không?“.
Lý Như Nguyệt cười đến vô cùng ngọt ngào, khi nói đến câu cuối, khuôn mặt hiện lên chút ngượng ngùng.
“Lý tiểu thư có gì cứ nói“. Đối mặt với Lý Như Nguyệt đầy mặt đều là tươi cười giả tạo, Phó Gia Hiên liền không có mấy thiện cảm. Chỉ là, hiện tại nếu y trực tiếp nói “phiền”, sau đó quay người rời đi thì quả là bất lịch sự quá.
“Chuyện là thế này. Cách đây mấy ngày Bệ hạ có triệu kiến ta vào cung một chuyến, chủ yếu là nói đến chuyện phong phi.
Thiết nghĩ sau này sẽ phải vào cung hầu hạ Bệ hạ lâu dài, cho nên ta muốn tìm hiểu một chút sở thích của Bệ hạ.
Mà nghe nói, Phó tiểu thiếu gia lớn lên bên cạnh Bệ hạ, ngày ngày kề cận, hẳn là Phó tiểu thiếu gia rất hiểu Bệ hạ nhỉ?
Cho nên ta muốn hỏi Phó tiểu thiếu gia một ít thứ mà Bệ hạ thích và ghét, còn có thói quen và sở thích khác nữa để tiện bề chăm sóc...“.
“Người có tâm, ắt sẽ tự mình đi tìm hiểu. Lý tiểu thư, nếu đã không đủ dụng tâm, không đủ kiên nhẫn, vậy thì cô cũng không đủ tư cách ở cạnh Bệ hạ đâu“.
Còn chưa đợi Lý Như Nguyệt nói xong, Phó Gia Hiên đã lạnh lùng cắt ngang lời nàng ta. Y nói xong cũng không thèm nhìn đến sắc mặt tái mét của Lý Như Nguyệt, trực tiếp đứng dậy rời khỏi Hoàng thư các.
Lý Như Nguyệt không chút hình tượng phun ra một ngụm trọc khí, khóe môi giật giật, mãi mà không bình tĩnh lại được.
Cả hai người bọn họ, một người nói nàng ta không xứng, một người nói nàng ta không đủ tư cách! Đây rốt cuộc là cái tuyệt phối gì thế này?!
...
Phó Gia Hiên ôm một bụng hậm hực trở về Phó gia. Chỉ là vừa về đến cổng, liền đã thấy bên trong náo nhiệt lạ thường.
Phó Gia Hiên nghi hoặc bước vào trong, liền nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc nào đó đang ngồi uống trà trò chuyện cùng phụ mẫu nhà mình.
“Hiên nhi về rồi đấy à?“. Phó Gia Xuyên nhìn thấy y liền vẫy tay bảo y tới ngồi cạnh mình.
“Tham kiến Bệ hạ“. Phó Gia Hiên mặt mày cau có, y vẫn còn chưa quên chuyện vừa nãy đâu. Cho nên vừa nhìn thấy Cố Văn Quân, y liền làm như xa cách mà chào hắn.
Chỉ là còn chưa để y kịp hành lễ, Cố Văn Quân đã nắm lấy cánh tay y, kéo y trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn.
“Hiên nhi đây là có ý gì? Muốn vạch rõ ranh giới, biến thành người xa lạ với ta?“. Cố Văn Quân siết lấy cánh tay Phó Gia Hiên, mày nhíu lại, ánh mắt nhìn y chằm chằm, mỗi một biểu cảm trên mặt y đều không bỏ lỡ.
Phó Gia Hiên vờ như không nghe thấy, môi mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng là không có ý tứ sẽ trả lời câu hỏi của hắn.
Giằng co giữa bọn họ, phu thê Phó gia đều thu vào trong mắt. Tuy rằng Cố Văn Quân không quá chú trọng lễ nghĩa, nhưng Phó Gia Hiên hành xử như vậy quả thực có phần xúc phạm danh dự của vua.
Cố Văn Quân nhạy bén nhận thấy ánh mắt lo lắng bất an của Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên, sau đó lại nhìn Phó Gia Hiên sống chết ngậm chặt miệng không nói tiếng nào ở bên kia.
“Xin phép bá phụ bá mẫu, ta và Hiên nhi ra ngoài nói chuyện một lát đã“. Cố Văn Quân nói xong liền đã đứng dậy kéo Phó Gia Hiên rời đi.
“Buông tay!“. Phó Gia Hiên bị Cố Văn Quân túm lấy liền không khỏi liên tục vùng vẫy. Điều này càng làm Cố Văn Quân tức giận hơn, lực đạo trên tay cũng nặng hơn, sau đó hắn trực tiếp bế Phó Gia Hiên lên, vào phòng y liền đóng sầm cửa lại.
Phó Gia Hiên nhân lúc hắn đóng cửa mà tránh thoát được, sau đó nhanh chân leo lên giường, dùng chăn quấn cả người lại như cái kén.