Số điện thoại này mới mua, lại chưa đăng ký nên không cách nào định vị được.
Mặc dù đã mơ hồ đoán được đối phương là ai, nhưng Phương Trường vẫn chưa chắc chắn nên chỉ đành tăng nhanh tiến độ điều tra.
Từ xưa đến nay chưa thấy con tin nào thấy được mặt bọn bắt cóc mà vẫn có thể sống. Thậm chí đối phương còn không muốn cho Lưu Hiểu Hàn mở miệng, điều đó nói rõ hắn không muốn Phương Trường phát hiện ra thân phận. Có thể chúng nó sẽ lỡ miệng nói ra thân phận của mình, nhưng không bao giờ có trường hợp lỡ tay để vuột mất con tin đâu.
Cũng may công cụ của Phương Trường đủ mạnh. “Rà soát khu vực xung quanh nhà tôi một lần nữa. Với lại không phải vẫn giữ ảnh của Tiểu Hàn sao?? Rà quét đi. Tốt nhất là tìm qua cái ảnh con bé bị trói ấy.”
Điện thoại: “Nhận lệnh, tôi đang quét tất cả camera giám sát bên đường xem có ảnh Lưu Hiểu Hàn.”
“Cắt đoạn đó ra.”
Phương Trường cúi đầu xem đoạn video được điện thoại thu được.
Đều là cảnh Lưu Hiểu Hàn đi qua một đoạn đường với tòa nhà nào đó, nhưng ở phía dưới góc phải của đoạn video có điều bất thường.
Có mấy người lạ mặt đang tận lực né tránh camera, rất chuyên nghiệp nhưng dù vậy vẫn có chút dấu vết sơ hở lọt vào. Thế cũng là hoàn hảo rồi.
Video rất mờ nhưng may thay, vẫn có thể được tình hình sự việc.
Đầu tiên Lưu Hiểu Hàn đi qua một giao lộ, từ xa có một xe tải vụt đến, chờ nó đi qua thì bóng dáng của cô cũng biến mất.
Phương Trường phóng to camera, muốn nghiên cứu kĩ nhưng chúng nó rất khôn, phần biển số xe bị che kín, điện thoại di động của cậu cũng không tài nào định vị nổi. Phương Trường chưa từ bỏ ý định, ra lệnh cho điện thoại thu thập video theo tuyến đường của xe tải, nhưng chỉ theo được thêm mấy đoạn nữa thì manh mối triệt để biến mất.
Phương Trường: “Mở rộng phạm vi dò tìm.”
Ra lệnh xong, Phương Trường yêu cầu gia hạn thêm thời gian thuê xe, lại bắt đầu nghĩ biện pháp giao tiền chuộc.
Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc mà chưa có điểm hẹn thì chắc chắn sẽ còn cú điện thoại thứ hai.
Bây giờ điều Phương Trường có thể làm cũng chỉ là chờ cú điện thoại đó để xem có thêm thông tin gì không.
Trong lúc chờ, Phương Trường về nhà một chuyến lấy thẻ ngân hàng, nhưng trước đó nhỡ đưa cho mẹ nên bây giờ phải trình bày sự thực với bà.
“Cái gì!!!? Bắt cóc??? Chúng nó muốn bao nhiêu?”
Phương Trường: “Năm mươi vạn. Bây giờ con đến ngân hàng trước đã, nếu muộn thì tiền cũng không rút nổi đâu. Đợi con lấy tiền về rồi sẽ trình bày cụ thể với cha mẹ cùng cậu mợ sau. Mẹ đừng vội nói với cậu mợ, con sợ mẹ đang hoảng loạn thế này mà kể cho cậu mợ sẽ làm hai người đó lo lắng hơn.”
“Ừ, vậy con nhanh đi!! Tiền không thành vấn đề, vật ngoài thân thôi, chết cũng không mang theo được nên cứ lấy đi. Nhất định phải cảnh cáo bọn bắt cóc, chúng ta giao thêm tiền cũng được nhưng không được đụng vào Tiểu Hàn!!!”
“Vâng”
Đáp một tiếng, Phương Trường cầm giấy tờ đến ngân hàng rút tiền, lại vay thêm chút nữa, xong mới lái thẳng về nhà cậu mợ.
Cậu mợ ra mở cửa, thấy vẻ mặt Phương Trường ngưng trọng thì sốt sắng: “Phương Trường ơi, cháu có tin tức của Tiểu Hàn chưa?”
Phương Trường gật gật đầu, đem đoạn tin nhắn đưa cho cậu mợ xem.
Mợ vừa nhìn thấy ảnh con gái mình bị trói thì thở không ra hơi, ngất luôn tại chỗ.
Cậu Phương Trường vội vã đỡ lấy vợ mình, tưởng rằng ông vẫn bình tĩnh nhưng cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Phương Trường cùng cậu phải lay mãi mợ mới tỉnh.
Lấy lại bình tĩnh, mợ vừa khóc vừa nắm lấy tay Phương Trường: “Phương Trường ơi, đây có phải trò đùa của hai đứa không? Đừng như thế, mợ sợ lắm!!!”
Phương Trường vỗ lưng trấn an mợ, muốn mở miệng khuyên nhưng chẳng thể nói nên lời, chỉ đành lạnh lùng thông báo: “Cháu không đùa, Tiểu Hàn bị bắt cóc rồi. Có điều bọn bắt cóc kia chỉ muốn tiền thôi, mợ không cần quá lo lắng, ảnh hưởng sức khỏe.”
Thế nhưng đáy lòng Phương Trường tự biết, kể cả có giao tiền thì tình huống của Lưu Hiểu Hàn vẫn rất nguy hiểm.
Lưu Hiểu Hàn đã nhìn thấy mặt bọn bắt cóc. Và chúng nó sao có thể để mối nguy hiểm tiềm tàng như thế vẫn bình an sống?
Vừa an ủi, vừa kể lại tình hình nhưng vẫn không dám cho cậu mợ nghe ghi âm cuộc nói chuyện kia.
Cậu Phương Trường kinh hãi: “Năm mươi vạn?? Có thể bán nhà lấy tiền nhưng sao có thể bán nhanh như thế được?”
Phương Trường: “Chuyện này có trách nhiệm của cháu trong đó, vừa vặn cháu có chút tiền. Với lại cháu cũng đoán được thủ phạm là ai rồi, chỉ là không biết Tiểu Hàn bị giấu ở đâu thôi.”
Hai cặp mắt đổ dồn vào Phương Trường: “Là ai??”
“Bình thường bắt cóc tống tiền sẽ gọi về cho cha mẹ, đằng này lại gọi đến chỗ cháu, nên cháu lớn mật suy đoán: Vụ này là do người quen gây ra, hơn nữa còn là người chúng ta đều quen, và rất quen là đằng khác. Trùng hợp là trưa nay có bạn gái của anh họ đến tìm cháu mượn tiền.”
Cậu Phương Trường đấm mạnh xuống bàn trà: “Manh Manh???? Không, không thể nào, sao lại là bạn gái của Văn Hiên cơ chứ.....???!!”
“Khả năng anh họ cũng không biết chuyện.” Kể cả có nói thì anh ta có chịu tin đâu, mất công Phương Trường lại thêm cái biệt danh mới – “Vô liêm sỉ“.
Cậu Phương Trường: “Bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ điện thoại thế này à? Hay là báo cảnh sát để họ trực tiếp đi bắt người!”
Phương Trường lắc đầu: “Anh họ từng giới thiệu Phùng Từ Manh là người mẫu quốc tế, chắc chắn cô ta luôn giữ hộ chiếu bên người. Nhỡ may cô ta liều chết mang Tiểu Hàn chạy ra nước ngoài thì còn nguy hiểm hơn.”
Phương Trường đang phân tích thì chuông điện thoại vang lên. Phương Trường bật loa ngoài, lại ra hiệu cho cậu mợ không lên tiếng: “Alo?”
“Báo cảnh sát rồi à?” Mới đầu mà chúng nó đã hỏi đến vấn đề này.
Phương Trường: “Không. Chỉ cần Tiểu Hàn không sao thì một phần tiền cũng không thiếu cho chúng mày đâu.”
Bên kia cười lớn: “Vậy thì tốt, 12 giờ trưa mai nhớ đem tiền đặt dưới băng ghế trong công viên kế trạm xe buýt 237. Cái ghế mà bên cạnh nó có tấm biển【 Cấm giẫm lên cỏ 】ấy. Nhớ đi một mình, nếu mày dám báo cảnh sát hay mang người theo thì đừng mong con bé được bình yên.”
“Được, nhưng chúng mày phải đảm bảo cho em gái tao được an toàn, cho tao nói chuyện với nó đi.”
Đối phương: “Được thôi.”
“Sao tao biết đó có phải là giọng em gái tao không?”
“Mẹ kiếp, mày phiền phức quá. Cút mẹ mày đi, mai giao tiền rồi bọn họ sẽ cho chúng mày nói chuyện cả ngày luôn....”
Đối phương cười lớn rồi cúp luôn.
Điện thoại bị Phương Trường nắm ngày càng chặt, gân xanh nổi rõ mồn một.
Từ video thấy bọn bắt cóc không phải tay mơ, kinh nghiệm trói người vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng hai cuộc điện thoại rất nhiều lỗ hổng, có vẻ đây là lần đầu tiên chúng nó gọi điện tống tiền.
Vậy trước đó bọn chúng đi trói người đến thành thục như vậy để làm gì? Bắt về để trưng hay sao mà không thèm đòi tiền chuộc??
Phương Trường tỉ mỉ suy luận nhưng thật sự chẳng ra được manh mối gì có ích.
Thời điểm Phương Trường nói chuyện cùng đối phương thì có rất nhiều tiếng xe tô vọng vào máy.
Trong bức ảnh, Lưu Hiểu Hàn bị nhốt trong một căn phòng, hơn nữa cuộc điện thoại thứ nhất cũng không có tạp âm. Đến cuộc điện thoại thứ hai thì Phương Trường đoán chúng nó dời địa điểm nhốt người rồi.
Vì nguyên nhân gì mà bọn họ phải mạo hiểm thay đổi địa điểm giữa chừng?
Phương Trường có một dự cảm chẳng lành ——
Không, phải nói là chi tiết nào ở đây cũng có vấn đề.
Trước bọn bắt cóc từng nói không thể cho Lưu Hiểu Hàn mở miệng vì sợ lộ danh tính, nhưng sao bây giờ chúng lại tự tin bảo ngày mai “bọn họ” sẽ cho hai anh em nói chuyện thoải mái?? “Bọn họ” ở đây là ai?
Nếu gọi và để cảnh sát can thiệp thì quá lâu, chưa chắc sẽ có hiệu quả.
Vậy chỉ có thế trông chờ vào bản thân thôi. Trước trưa ngày mai, bằng bất cứ giá nào Phương Trường cũng phải tìm được chỗ của Lưu Hiểu Hàn.
Lúc này điện thoại rung lên, thông báo có manh mối mới.
Cuối cùng điện thoại cũng tra ra chiếc xe tải kia, trong đoạn video còn thấy một người đàn ông trung niên bước ra.
Theo mệnh lệnh của Phương Trường, điện thoại trực tiếp quét diện mạo của người đàn ông kia, kiếm xem người tiếp xúc với ông ta trong thời gian gần đây nhất là ai.
Kết quả khiến Phương Trường giật mình kinh hãi.
Làn cuối cùng ông ta lọt vào camera là ở đại sảnh bệnh viện, đang nổi trận lôi đỉnh mà quát đàn em.
Tay mấy người đó đều bó thạch cao, băng kín người. Và có một người trong đó cậu biết.
Là con tôm Tào Mậu Lâm hôm trước!!!!
Tảng đá trong lòng Phương Trường cuối cùng cũng được buông xuống, cậu cầm lấy áo khoác đứng lên đi ra ngoài.
“Cháu đi đâu thế?”
Phương Trường an ủi: “Cháu vừa mới nhớ ra cháu có quen một người bạn làm cảnh sát, có khả năng cậu ấy sẽ tra ra vài manh mối nào đó.”
“Vẫn phải báo cảnh sát sao??”
Phương Trường: “Không ạ, cháu nhờ với tư cách cá nhân thôi ạ.”
“Có vấn đề thì tìm cảnh sát” Câu nói này trẻ con cũng biết. Nhưng mấy vụ bắt cóc nhằm mục đích đòi tiền chuộc thế này thì mọi người thường ngại nhờ đến cảnh sát. Suy cho cùng, tiền chỉ là vật ngoài thân, hơn nữa đây lại liên quan trực tiếp đến mạng người nhà, chẳng ai dám lớn gan đi đánh cược cả.
Phương Trường ra cửa, lên chiếc xe thuê kia rồi vỗ vỗ cái điện thoại: “Tìm công ty của người đàn ông trong ảnh.”
Nghe lệnh, điện thoại nhanh chóng định vị.
Robot thế giới tương lai ngày càng đỉnh!!!
Rất nhanh nó đã tri kỷ mà gửi cho Phương Trường một cái địa chỉ không thể nào cụ thể hơn.
Lúc này trời đã sẩm tối, Phương Trường phóng thẳng đến đó, trên đường lại dặn kĩ điện thoại: “Nhớ theo dõi tình hình nhé.”
Điện thoại【 Keng 】 một tiếng, xem như là đáp lại.
Ngay đó, Phương Trường rút ra thanh kiếm laser từ kho phòng livestream, chém một đường sắc ngọt vào cánh cửa trước mặt rồi lững thững đi vào.
Ở trên lầu hai, Hà Chính Nghĩa đang họp với đàn em.
Đúng vậy, bất kể thế nào thì công ty bảo kê cũng cần họp.
Nội dung của cuộc họp hôm nay chủ yếu là liên quan đến vấn đề tổn thất nhân lực nặng nề. Lúc này Hà Chính Nghĩa vẫn thao thao bất tuyệt: “Chỉ có một thằng tép riu mà đánh cho chúng mày tàn phế hơn nửa, quá mất mặt!!! Mà đứa con gái hôm nay chúng ta bắt nữa, thân, suýt nữa thì nó thoát được rồi. Điều này chứng tỏ cái gì?? Là chúng mày quá tệ, không có chí tiến thủ gì cả, cứ thời khắc mấu chốt lại tuột dây xích. Nếu chúng mày có ích hơn chút thì tao đâu cần ra mặt làm mấy việc trói người vặt vãnh này!!?”
Con tôm lên tiếng: “Hà ca, nữ sinh Phùng Từ Manh kêu trói là ai vậy??”
Hà Chính Nghĩa thờ ơ “Là một sinh viên đại học thôi, chúng mày chuẩn bị bàn giao nó đi.”
Con tôm vẫn rất tò mò: “Là nữ thì bán được bao nhiêu nhỉ? Tầm hai mươi vạn???”
“Không quan trọng!” Hà Chính Nghĩa lại tiếp lời: “Bất kể bán cho ai, chỉ cần có tiền là được. Hơn nữa, hỏi Phùng Từ Manh xem khách muốn mua là những ai, làm ăn là phải chắc chắn.”
Con tôm vừa gật gật đầu thì cửa phòng bị đạp văng vào.
Ngoài cửa, Phương Trường thu chân lại, bẻ khớp tay, hằm hằm sát khí mà quét mắt đến chỗ Hà Chính Nghĩa.
Khóe miệng cậu nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười, lớn tiếng quát: “Em gái tao đâu? Tốt nhất chúng mày nhanh chóng đưa nó ra đây, bằng không tao bắt từng thằng hiến xác tế trời đất đấy.”
Hà Chính Nghĩa tức điên: “CMN, mày là ai???”
Con tôm kia vừa nhìn thấy Phương Trường đã theo phản xạ mà run lên cầm cập. “Hà ca...Hắn...hắn chính là cái thằng đánh bọn em hôm nọ đấy!!!”
Nghe vậy, Hà Chính Nghĩa cười lạnh, rút từ sau lưng ra một cây mã tấu: “Đến rất đúng lúc, tao còn đang buồn vì không tìm được mày đây!”
....
Hai phút sau, Hà Chính Nghĩa nằm bẹp trên măt đất, nghe đâu mã tấu còn bị Phương Trường bẻ nát rồi vứt sang một bên.
Mấy thằng lắt nhắt kia cũng bị Phương Trường xin mỗi đứa một bên chân, giẫm cho bằng gãy thì thôi.
Phương Trường ngồi xổm xuống trước mặt Hà Chính Nghĩa, bóp chặt cằm ông ta: “Tao hỏi mày, em gái tao đâu??”
Hà Chính Nghĩa nhắm mắt giả chết.
Vụ bắt cóc lần này còn liên quan đến mấy đường dây khác, mà Phường Trường chỉ ra tay tàn nhẫn chứ không giết người nên ông ta không dám trả lời. Nhỡ may những việc từ trước đến nay của ông ta mà bị phanh phui ra thì có mà bóc lịch cả đời mất.
Phương Trường nhớ đến tiếng còi xe vọng lại, trong lòng có một dự cảm không lành nên sự kiên nhẫn cũng đến giới hạn, đá cho Hà Chính Nghĩa phát nữa: “Lưu Hiểu Hàn em gái tao đâu??”
Hà Chính Nghĩa đau đến cuộn người nhưng vẫn cố chấp không nói tiếng nào.
Đột nhiên, con tôm Tào Mậu Lâm kia nhịn đau nhổm dậy: “Lưu Hiểu Hàn? Nữ sinh kia là Lưu Hiểu Hàn?”
Phường Trường ném Hà Chính Nghĩa sang một bên, bước đến cạnh Tào Mậu Lâm: “Nói cho rõ ràng!!”
Mặt Tào Mậu Lâm đã sợ đến trắng bệch.
Nói cũng chết, không nói cũng chết. Nhưng Tào Mậu Lâm thực sự yêu Lưu Hiểu Hàn. Ban đầu chỉ vì thấy Lưu Hiểu Hàn đổi từ phong cách tomboy sang diện mạo nữ tính xinh đẹp nên mới quấn lấy cô ấy. Rồi không biết từ khi nào hắn đã bị thu hút bởi cá tính đặc biệt của cô nàng, càng bám càng yêu. Yêu vào lại càng tự ti, không dám làm điều gì tổn thương đến Lưu Hiểu Hàn.
Tào Mậu Lâm tuyệt đối không ngờ tới người bị Hà ca bắt đi hôm nay lại là Lưu Hiểu Hàn!
Những người con gái bị Phùng Từ Manh bán đi chưa ai có thể trở lại. Tào Mậu Lâm không muốn kéo anh em nhà mình xuống nước, càng không muốn Lưu Hiểu Hàn gặp nguy hiểm!!!
Sau hồi đấu tranh tư tưởng, Tào Mậu Lâm mới cất lên mấy câu đầy run rẩy: “Chúng tôi không biết, chỉ biết Phùng Từ Manh kêu chúng tôi đi trói người thôi. Sau đó sẽ giao dịch với bên thứ ba. Nhưng xưa nay Phùng Từ Manh chỉ ra tay với mấy nữ công nhân không thân không thích, chết ven đường cũng không ai quan tâm thôi mà, sao lần này.... lại liên quan đến Lưu Hiểu Hàn rồi??”
Phương Trường xách cổ Tào Mậu Lâm lên: “Có nhớ biển số xe của bọn kia không??”
“Là....là【 BFH427 】.”
【 BFH427 】?
Phương Trường lắc đầu: “Không đúng!! Hôm nay tao đụng phải cái xe này, là buôn bán trẻ em, bị đưa lên đồn rồi mà, sao có thể đón thêm em gái tao??”
Tào Mậu Lâm nghe thế, lại quay sang nhìn Hà Chính Nghĩa.
Hà Chính Nghĩa dường như nhớ ra điều gì đó mà sững cả người, sắc mặt quái lạ: “Buôn bán trẻ em?”
Phương Trường: “Thản nhiên giữa thanh thiên bạch nhật bắt cóc một cô bé tiểu học.”
Hà Chính Nghĩa: “Tiểu học? Con gái!!?” Ông ta cắn răng: “Mẹ kiếp!!! Nói như vậy đứa cháu gái của tôi bị bắt cóc mấy tháng trước cũng là bọn chúng làm!!?” Chỉ bắt cóc con gái, hơn nữa lại vào độ tuổi tuổi nhi đồng thì ít ai dám làm lắm, bọn này là duy nhất rồi, còn nghi ngờ đi đâu được nữa!!
Mắng xong, ông ta có chút nức nở: “ĐM!! Cháu gái tôi chỉ mới tám tuổi thôi. Bọn súc sinh này muốn cả phụ nữ trưởng thành lẫn trẻ em chưa thành niên sao??? Khốn khiếp, định làm gì cơ chứ??”
Phương Trường sốt sắng, chạy đến vỗ vỗ vai Hà Chính Nghĩa: “Ông biết cái gì thì nói hết cho tôi, nói không chừng lại cứu được cả cháu gái của ông đấy. Ông xem, tôi có bản lĩnh tìm ra chỗ này thì hang ổ của chúng nó không thành vấn đề!!”
Hà Chính Nghĩa thở dài một hơi, kể lể: “Quả thực đúng là biển số xe đó, nhưng không hiểu sao hôm nay gặp vấn đề gì mà đổi xe. Chắc là cùng kiểu với xe trước thôi.